*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tống Thanh Nhàn vội vàng giải thích: "Mẹ, chân của Phương Như đã tốt hơn, hiện tại có thể đi lại được rồi."
Lý Mỹ Quyên vẫn còn hơi tức giận: "Con nói hươu nói vượn cái gì đấy, đừng lấy vấn đề ở chân của Phương Như ra để đùa bỡn"
Hàn Tây Thi cũng vội vàng giải thích: "Thím Lý ơi, Thanh Nhàn nói thật đấy ạ, không phải đùa thím đâu. Phương Như thật sự có thể xuống đất đi bộ được rồi đấy ạ."
"Tiện đây luôn, Phương Như, con đi lại mấy bước cho bà nhìn xem đi."
Ừm.
Tống Thanh Nhàn đặt Phương Như xuống đất.
"A!" Lý Mỹ Quyên lo lắng: "Mấy đứa làm gì vậy, cẩn thận kẻo con bé ngã bây giờ."
Hàn Tây Thi vội vàng ngăn lại Lý Mỹ Quyên lại: "Thím à, thím nhìn kỹ lại đi đã."
Tống Thanh Nhàn từ từ buông tay khỏi người Phương Như, điều thần kỳ là Phương Như không hề té ngã xuống đất.
Thậm chí còn di chuyển chút xíu về phía trước, chỉ trong mấy cái chớp mắt ngắn ngủi đã tiến lên được bốn năm mét.
Ôi trời ơi...!
Lý Mỹ Quyên ngạc nhiên kêu một tiếng, che miệng lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Phương Như thật sự có thể đi lại trên mặt đất được rồi!
Bà ta ôm chặt lấy Phương Như, gào khóc: "Cháu gái ngoan của bà, cháu thật sự tốt có thể đi lại được rồi, thật sự có thể đi lại bình thường được rồi."
"Bà ngoại nằm mơ cũng muốn nhìn thấy cảnh này."
Phương Như vươn bàn tay non nớt nhỏ bé của mình lên cao, lau nước mắt cho Lý Mỹ Quyên: "Bà ngoại đừng khóc, bà ngoại đừng khóc nữa nha bà."
"Phương Như có thể đi lại được rồi, bà ngoại nên vui mừng chứ ạ."
Lý Mỹ Quyên vừa rơi lệ vừa gật đầu: "Đúng vậy, bà ngoại nên vui mừng mới đúng, hiện giờ bà ngoại đang rất vui."
Hàn Tây Thi cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thanh Nhàn, bà có chắc chắn là Hoa Thiên Thành vẫn chưa chữa bệnh cho Phương Như không."
Tống Thanh Nhàn gật đầu: "Thật sự mà, tôi chắc chắn luôn." Hàn Tây Thi: "Nếu vậy... Chân của Phương Như là như thế nào? Chẳng lẽ là tự khỏi sao?"
Một lời nói đã đánh thức tất cả mọi người.
Tống Thanh Nhàn liếc nhìn Diệp Huyền Tần, sau đó hỏi Phương Như: "Phương Như, con nói thật với mẹ đi, rốt cuộc ai đã chữa khỏi chân cho con?"
Phương Như nói: "Mẹ, con đã nói với mẹ rất nhiều lần rồi mà. Người chữa bệnh cho con là chủ Diệp đây, chú ấy đã chữa khỏi chân cho con từ lâu rồi, nhưng mẹ lại không tin con."
Tống Thanh Nhàn lại liếc nhìn Diệp Huyền Tần: "Anh Diệp, anh thật sự đã chữa trị chân cho Phương Như của tôi sao?"
Diệp Huyền Tần gật đầu: "Ừm. Tôi đã nói với cô rồi."
Tống Thanh Nhàn cảm động đến mức rơi nước mắt, thậm chí muốn quỳ xuống cảm ơn Diệp Huyền Tần:
"Anh Diệp, tôi vô cùng biết ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều!"
"Lúc trước tôi đã hiểu lầm anh, tôi rất xin lỗi anh, là lỗi của tôi!" "Tôi... Tôi thật sự không biết nên làm thế nào để bảo đáp ân tình của anh..."
Hàn Tây Thi nói giỡn: "Chẳng phải dễ dàng lắm sao, lấy thân báo đáp là được rồi mà."
Khuôn mặt của Tổng Thanh Nhàn lập tức đỏ bừng: "Trật tự đi, Tây Thi, bà đang nói hươu nói vượn cái gì đấy."
Lý Mỹ Quyên nhìn xem Diệp Huyền Tần, cảm xúc bà ta vô cùng phức tạp.
Từ trước tới nay, bà ta luôn coi trọng Phương Tuấn Bình, cảm thấy người như Phương Tuấn Bình mới có thể bảo vệ bọn họ an toàn, còn có thể chữa khỏi chân cho Phương Như.
Bà ta còn chế nhạo, nhục mạ Diệp Huyền Tần không ít lần.
Nhưng đến cuối cùng, bọn họ mới muộn màng nhận ra rằng Phương Tuấn Bình muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Trong thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền Tần đã bảo vệ bọn họ hết lần này đến lần khác, thậm chí còn chữa lành cho đôi chân của Phương Như...
Trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng áy náy, đồng thời còn hối hận không thôi.
Bà ta hít sâu một hơi: "Diệp Huyền Tần, trước đó tôi đã hiểu lầm cậu. Tôi... Tôi muốn trịnh trọng nói với cậu lời này, tôi thật sự rất xin lỗi."
"Nếu như cậu thật sự muốn ở cùng một chỗ với con gái của tôi, tôi sẽ không ngăn cản nữa, chỉ cầu xin cậu sau này hãy đối xử tốt với con gái tôi."
Tống Thanh Nhàn vội vàng ngăn lại: "Mẹ, mẹ đang nói linh tinh cái gì vậy. Giữa con và anh Diệp thật sự chỉ có quan hệ bạn bè thôi."
Nếu không có Hàn Tây Thi, khả