Chương 1969
Ông Tư Bạch tìm thấy cánh cửa vào bí cảnh và bước vào đầu tiên, theo sau là đội quân viễn chinh phương Bắc.
Cánh cửa vào bí cảnh có tác dụng cản trở con người rất lớn, chỉ những người siêu mạnh mới có thể vào được.
Quân viễn chinh phương Bắc đã phải trả giá đau đớn khi đi qua cửa ải này, thậm chí có một người chết tức tưởi ngay tại chỗ.
Cuối cùng, khi chỉ còn lại Quyền Vương và Phương Đức Duệ, chỉ huy của quân đội viễn chinh phương Bắc chưa bước vào, đột nhiên một nhóm người xông lên và tấn công tới tập vào họ.
Cơ thể của kẻ đó đầy những linh hồn ủ rũ và vô hồn, một số người trong số họ thậm chí đã bị phân hủy, bốc mùi hôi thối rữa, trông giống như những người đã chết.
Họ có sức mạnh không ai địch nổi, cả Quyền Vương và Phương Đức Duệ căn bản không phải là đối thủ của họ. Tuy nhiên, Ông Tư Bạch và những người khác đều đã bị thương nặng khi đi qua cánh cửa vào bí cảnh, căn bản là không thể quay ra để giúp đỡ họ được.
Cuối cùng, Phương Đức Duệ bị kẻ thù bắt đi, Quyền Vương bị nội thương nghiêm trọng, đến giờ vẫn chưa bình phục, sức lực sa sút hẳn.
Ông Tư Bạch đứng bên trong cánh cửa bí cảnh, ra lệnh cho Quyền Vương bằng mọi giá phải cứu được Phương Đức Duệ khỏi tay kẻ địch, hoặc giết anh ta, chứ không bao giờ để Phương Đức Duệ rơi vào tay kẻ địch.
Nếu không Đại Hạ sẽ gặp tai hoạ lớn.
Thế là Quyền Vương một mình truy lùng, đi theo tung tích anh ta, và cuối cùng tìm ra nơi này.
Tuy nhiên sau khi đến đây, kẻ thù đã biến mất một cách bí ẩn, và Quyền Vương cũng không còn theo dõi được đối thủ nên chỉ có thể yên vị tại đây và bí mật điều tra.
Nghe vậy, Diệp Huyền Tân ngắt lời ông ta.
“Ông nói rằng kẻ tấn công ông ở cửa vào bí cảnh là những linh hồn ủ rũ và vô hồn. Đối phương không phải là người hâm phủ chứ?”
Quyền Vương có chút kinh ngạc: “Cậu cũng biết đến sự tồn tại của âm phủ sao? Thật ra mấy năm gần đây tôi mới điều tra thông tin của đối phương.”
Diệp Huyền Tần nói: “Không giấu giếm gì ông, thật ra lần này tới đây, là đến từ chốn âm ti.
Quyền Vương hài lòng nói: “Thật không hổ danh là truyền nhân của Ông Tư Bạch, quả thật danh bất hư truyền.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ông nói tiếp đi. Mấy năm trở lại đây ông điều tra được gì? Rồi người âm phủ bắt Phương Đức Duệ đi để làm gì? Chuyện này với Hoa Thiên Thành có mối quan hệ như thế nào?”
Quyền Vương tiếp tục nói.
“Sau khi để mất dấu vết của âm phủ, tôi vẫn ở tại đây để âm thầm điều tra.”
“Qua mấy năm cố gắng âm thầm điều tra, tôi đã biết được nguyên do âm phủ vì sao bắt Phương Đức Duệ rồi.”
“Hóa ra người âm phủ không còn thuộc về chủng loại người nữa. Vì khác loài người về cấu tạo sinh lý, họ không có cách nào đi qua cánh cửa, bị chặn lại và không có cách nào vào được bí cảnh.”
“Họ bắt cóc Phương Đức Duệ để nghiên cứu cấu trúc sinh lý của ông ta, nhằm cải thiện cơ thể của người âm phủ và tạo điều kiện cho việc xâm nhập vào bí cảnh.”
Diệp Huyền Tần: “Ồ, nếu theo ông nói vậy thì Hoa Thiên Thành cũng thông đồng với người âm ti để nghiên cứu cấu tạo sinh lý của Phương Đức Duệ ư?”
Quyền Vương gật đầu: “Cũng có thể nói như vậy. Người âm ti muốn làm thử nghiệm trên cơ thể người, nên bắt buộc họ phải bắt rất nhiều người.”
“Vả lại Hoa Thiên Thành chịu trách nhiệm về bộ phận y tế của chi nhánh Tập đoàn Đạo Vương, việc lấy thi thể người là rất dễ dàng.”
Nhiều năm trở lại đây, người âm phủ đã làm rất nhiều thử nghiệm trên cơ thể người, tất cả là do Hoa Thiên Thành làm.”
Đáng chết!
Diệp Huyền Tần phẫn nộ nói: “Chỉ là một tên người trần mắt thịt, vậy mà dám cấu kết với bọn người âm phủ, tội đáng muốn chết!”
Quyền Vương nói: “Thiếu Chủ, theo như tôi biết thì Hoa Thiên Thành không hề biết chuyện bản thân thông đồng với âm phủ. Chính ra là do âm phủ đã dùng ma thuật để điều khiển Hoa Thiên Thành làm những chuyện này, Hoa Thiên Thành thật tình không hề hay biết chuyện này.”
“Hắn ta thực sự là do người âm phủ điều khiển!”
Diệp Huyền Tần trầm ngâm gật đầu: “Vậy ông có thể truy tìm được nơi nào là nơi âm phủ tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người không?”
Quyền Vương lộ ra vẻ áy náy: “Thiếu Chủ, đúng là tôi đã đi theo Hoa Thiên Thành vận chuyển thân người không biết bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần theo dõi được nửa đường, đều có cường giả của âm phủ tới đáp ứng hộ tống.”
“Tôi tự biết mình không phải đối thủ của bọn họ. Để tránh bị lộ, tôi chỉ đành phải bỏ cuộc theo dõi giữa chừng, còn chưa xác định được vị trí của âm phủ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, bỏ đi. Tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”
“Độc Lang, truyền lệnh xuống, thả Hoa Thiên Thành đi, đồng thời cố gắng theo dõi si. Bất luận như thế nào cũng phải tìm cho bằng được tung tích của âm phủ.”