*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuy nhiên, khi Kiều Diễm chuẩn bị rời đi thì Miêu Thiên Mạnh đã đuổi kịp: “Kiều Diễm, tôi..."
Bị giật!
Kiều Diễm không do dự, tát vào mặt Miêu Thiên Mạnh một cái tát.
Trên mặt Miêu Thiên Mạnh để lại một dấu tay đỏ tươi.
Miêu Thiên Mạnh không tức giận mà chỉ thậm tình nhìn Kiều Diễm: “Đánh hay lắm..."
“Kiều Diễm, anh biết em vẫn còn giận anh, em luôn cho rằng trước đây anh thân thiết với em chỉ vì muốn lợi dụng em."
“Nhưng thật ra không phải như vậy, trong lòng anh thật sự có em..."
“Hơn nữa, lần này em nói dối anh là tổ trùng Bạch Miêu đã chết, em lợi dụng anh một lần. Chúng ta đã hòa... “Cút!”
Kiều Diễm mắng: “Tôi không muốn gặp lại anh dù chỉ một phút hay một giây. Anh hãy biến mất khỏi thế giới của tôi ngay lập tức! Nếu không, tôi sẽ tước đoạt quyền nhận tổ trùng Bạch Miễu của anh!”
“Anh sẽ không!”
Miêu Thiên Mạnh rất cứng đầu: “Kiều Diễm, anh sẵn sàng đưa mạng của mình cho em. Anh không quan tâm đến việc anh có đủ tư cách để nhận tổ trùng hay không.”
Kiều Diễm: “Nếu tôi tin anh thêm một chữ thì tôi sẽ không còn là họ Miêu nữa!”
“Nói cho anh biết, họ Miêu kia, tôi đã có người yêu, anh đã bị tôi đá rồi, là bởi vì anh không xứng!”
“Đó là ai!”
Mặt Miêu Thiên Mạnh tràn đầy bất mãn: “Nói cho anh biết anh ta là ai đi, anh muốn đấu với anh ta! Ai thắng thì sẽ có tư cách bảo vệ em."
Kiều Diễm không chút do dự mà kéo Diệp Huyền Tần đến trước mặt: “Là anh ta, tổ trùng Bạch Miêu tôi, anh muốn đấu với anh ấy như thế nào?” Miêu Thiên Mạnh: "..."
Đấu cái rắm, anh ta đã thua Diệp Huyền Tần toàn bộ Hắc Miêu rồi, làm sao có thể tự đem mình trở thành đối thủ của anh được nữa!
Miêu Thiên Mạnh đỏ mặt và không nói được lời nào.
Diệp Huyền Tần có chút lúng túng. Anh không thể nhớ nổi mình đã làm lá chắn cho người khác bao nhiêu lần.
Tuy nhiên, để trở thành một lá chắn thì cần phải có ý thức là một lá chắn.
Anh liếc nhìn Miêu Thiên Mạnh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Nói đi, làm sao vậy?”
Miêu Thiên Mạnh run rẩy toàn thân, theo bản năng lùi lại một bước: “Đấu con mẹ nó chứ đấu!”
Anh ta còn muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ bằng một ánh mắt của Diệp Huyền Tần đã làm anh ta sợ hãi đến mức quay người chạy đi.
Diệp Huyền Tần nói với Kiều Diễm: “Kiều Diễm, cái tên này sẽ do cô xử lý.
“Haizz."
Kiều Diễm thở dài: “Quên đi, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng với anh ta rồi, không cần tiếp tục để ý tới anh ta nữa.”
Cô ta chuyển chủ đề: “Nhân tiện, anh Diệp, lần này anh đã giúp đỡ Bạch Miêu tôi rất nhiều, Bạch Miêu chúng tôi xưa nay chưa từng hãnh diện như vậy bao giờ.
“Từ nay về sau, Miêu Kiều Diễm tôi sẽ như thiên lôi của anh, sai đâu đánh đó!"
Kiều Diễm tiếp tục thao thao bất tuyệt khen ngợi Diệp Huyền Tần.
Tuy nhiên, Tuyết Mai ở bên cạnh vẫn im lặng, không nói một lời, nhìn chằm chằm xuống chân cô ta rồi bước đi.
Diệp Huyền Tần thuận miệng nói: “Tuyết Mai, cô đang suy nghĩ cái gì?”
A?
Tuyết Mai mất tập trung bị Diệp Huyền Tần gọi, giống như một học sinh bị giáo viên gọi tên trong lớp, trong phút chốc hoảng hốt, hai má đỏ bừng.
“Không có gì, không có gì..” Tuyết Mai đáp.
Kiều Diễm cười xấu xa: “Tuyết Mai, cô có biết tôi đang suy nghĩ gì không?”
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Tuyết Mai thuận miệng đáp.
Kiều Diễm: “Vấn đề tôi nghĩ đến cũng chính là vấn đề mà cô nghĩ tới.”
Hai má Tuyết Mai càng đỏ hơn: “Vô nghĩa, chúng ta làm gì có thần giao cách cảm, làm sao có thể nghĩ đến cùng một vấn đề”
Kiều Diễm: “Hãy xem những gì tôi nói có giống cô không. Cô đang suy nghĩ về cách hòa hợp với anh Diệp trong tương lai.