*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Tuyết Mai cau mày.
Những người này trước đây cho dù đói như thế nào thì họ cũng chưa bao giờ xin bố thí như thế này.
Hôm nay họ có chuyện gì vậy? Tuyết Mai chợt nghe thấy có người trong đám đông nói: “Đã ba ngày rồi chúng ta không ăn gì.”
Tuyết Mai nhanh chóng nói: “Yên tĩnh đi, tôi hỏi các người, các người đã ba ngày không ăn sao?”
Dân trong thôn gật đầu ngay lập tức: “Đúng vậy, đã ba ngày không ăn rồi.”
Tuyết Mai nói: “Đã ba ngày không có người tới cho các người đồ ăn sao?”
Dân trong thôn lại gật đầu: “Vâng!” Chết tiệt!
Tuyết Mai thầm nguyền rủa trong lòng.
Trước đây, Miêu Tử Ngôn chịu trách nhiệm giao thức ăn cho dân trong thôn gia súc, tuy nhiên, sau khi tổ trùng Bạch Miêu qua đời thì có lẽ anh ta cảm thấy mình khó có thể tự bảo vệ bản thân nên cô ta đoán anh ta cũng không thèm quan tâm về cuộc sống của những người dân trong thôn gia súc rồi.
Diệp Huyền Tần nói: “Thôi, các người đều đứng dậy cả đi, chúng ta đến đây để giúp các ngươi.”
“Chúng tôi sẽ chữa khỏi bệnh cho con của các người và đưa các người ra ngoài, trong tương lai thì các người sẽ được tự do.”
Diệp Huyền Tần vừa nói xong thì ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía anh.
Tình hình là thế nào? Tại sao người đàn ông này vẫn còn sống và đứng cùng thánh nữ vậy?
Ngày hôm đó họ đã tận mắt chứng kiến Diệp Huyền Tần dùng dao đe dọa thánh nữ.
Sao thánh nữ lại không lấy mạng sống của anh.
Một người tên Minh Hoàng của thôn gia súc đột nhiên hét lên với Diệp Huyền Tần: “Mẹ nó, đồ chết tiệt mày vẫn còn sống sao?”
“Tao hỏi mày, vợ tao đâu, không phải mày bắt cóc vợ của sao? Mau trả lại cho ông đây, nếu không tạo sẽ không bao giờ để yên cho mày đâu.”
Ngày đó không có cách nào để vào Bạch Miêu, vì lo lắng rằng Minh Hoàng sẽ gây rắc rối cho Tiết Mộng Huyền, vì vậy anh đã cử người đưa Tiết Mộng Huyền vào Bạch Miêu.
“Câm miệng!”
Miêu Kiều Diễm lập tức mắng Minh Hoàng: “Dám nói lời thô lỗ với lão tổ của chúng ta, tôi thấy anh chán sống rồi!”
“Cái.. cái gì!”
Những người dân trong thôn gia súc có mặt tại hiện trường đã bị sốc khi nghe thấy điều này, họ nhìn Diệp Huyền Tần với vẻ không thể tin được.
Có phải bọn họ vừa nghe nhầm không? Tùy tùng của thánh nữ thực sự gọi người đàn ông này là “lão tổ”?
Anh làm sao có thể là lão tổ của Miêu trại, anh ta không phải là “gia súc” trong thôn gia súc như bọn họ sao?
Dân trong thôn không thể chấp nhận thực tế này trong một thời gian, và tất cả họ đều trở nên ngây ngẩn.
“Không thể, không thể nào.” Minh Hoàng nhìn Diệp Huyền Tần không ngừng lẩm bẩm: “Cô nhất định là bị anh ta lừa gạt, anh ta đang nói dối.
Chưa kịp dứt lời thì một bóng người bất ngờ từ trên trời rơi xuống đập vào người Minh Hoàng.
Minh Hoàng chưa kịp hét lên thì đã bị đập thẳng nửa người vào đất.
Người đến là tướng quân Trấn Huy, Độc Lang.
Cảnh tượng này khiến dân trong thôn khiếp sợ, họ rùng mình không dám nói gì nữa.
Độc Lang vẫn còn tức giận hung ác giậm chân lên người Minh Hoàng: “Mẹ kiếp, dám vô lễ với anh tôi, tôi sẽ giết anh!”
Diệp Huyền Tần hỏi: “Độc Lang, tôi kêu cậu đi theo Miêu Quân Từ, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Độc Lang vội nói: “Anh, em đã theo dõi Miêu Quân Từ suốt chặng đường và thấy rằng anh ta đúng là đã đi gặp người Âm Ti. Hiện tại Miêu Quân Từ đang đưa người Âm Ti đến đây để giải cứu những con cổ trùng trong cơ thể người dân trong thôn”
A? Diệp Huyền Tần nói: “Tuyết Mai, Kiều Diễm, ngay lập tức bắt đầu giết cổ trùng trong cơ thể họ đi. Các người không được để người Âm Ti giải cứu cổ trùng này được.
"Được!”