“Có thể mượn cánh tay của anh để làm gối hay không?”
Diệp Huyền Tần duỗi đôi tay lớn qua, ôm cổ Từ Lam Khiết : “Có thể.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trần Tiến Hà một lần lại một lần gọi điện thoại cho Chu Việt.
Nhưng, trước sau không cách nào gọi được.
Lại liên tưởng đến quán bar của Chu Việt bị đập phá, anh ta liền ý thức được Chu Việt này đã lành ít dữ nhiều.
Sói Hoang đem hậu quả việc giết chết Chu Việt và chuyện đánh phá quán bar khắc phục rất tốt, vì lẽ đó Trần Tiến Hà cũng không rõ ràng, hai chuyện này là do quân đội nhúng tay.
Cậu ta còn tưởng rằng là do Diệp Huyền Tần, sức lực của một người làm được như vậy.
Sự việc quan trọng không thể coi thường, Trần Tiến Hà không dám trễ nải, lập tức bấm số điện thoại của cố vấn Sơn.
Không ngờ được sau khi cố vấn Sơn biết chuyện này, cũng không có chút ngoài ý muốn nào, thậm chí còn nở nụ cười: “Được, Chu Việt chết tốt lắm.”
Lần này đến lượt Trần Tiến Hà bối rối: “Cố vấn Sơn, kế hoạch của chúng ta đã thất bại rồi, làm sao lại là chuyện tốt chứ?”
Hồ Thanh Sơn: “Thất bại? Không không không, kế hoạch của chúng ta rất thành công.”
“Tôi sớm nhìn ra, Diệp Huyền Tần không phải kẻ đầu đường xó chợ, chỉ bằng Chu Việt muốn đánh đổ anh ta? Không thể nào!”
“Nói cách khác, chuyện Chu Việt chết đi là nằm ở bên trong kế hoạch của tôi. Anh ta chết so với sống còn có giá trị cao hơn.”
Trần Tiến Hà tò mò nói: “Cố vấn Sơn, kính xin thầy khai sáng.”
Hồ Thanh Sơn nói: “Cậu có biết ông chủ của Chu Việt là ai không?”
Trần Tiến Hà: “Hình như là hoàng đế của thế giới ngầm, Bạo Long!”
Hồ Thanh Sơn gật đầu: “Không sai. Hơn nữa hai người còn có một mối quan hệ khác, đó chính là anh em cùng cha khác mẹ.”
“Cậu nói xem, nếu như Bạo Long biết anh em của anh ta bị Diệp Huyền Tần giết đi, anh ta ra tay hay không?”
Trần Tiến Hà bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cố vấn Sơn, cao minh.”
Hồ Thanh Sơn: “Tôi sẽ nói thẳng với cậu đi, thật ra Bạo Long cũng là người của tôi. Chỉ là nhân vật có cấp bậc như hắn thì không thể tùy tiện ra tay, phải có cớ.”
“Cái chết của Chu Việt chính là cái cớ cho anh ta ra tay.”
Trần Tiến Hà nói: “Cố vấn Sơn, bây giờ em lập tức liền liên hệ với Bạo Long. Bạo Long vừa ra tay, Diệp Huyền Tần không muốn chết cũng phải chết rồi!”
Hồ Thanh Sơn gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Cúp điện thoại, khóe miệng Hồ Thanh Sơn lộ ra một nụ cười lạnh.
Ông ta có dự cảm mãnh liệt, phỏng chừng Bạo Long cũng không phải là đối thủ của Diệp Huyền Tần, kết cục của anh ta chắc chắn cũng giống như Chu Việt mà thôi.
Mà thứ ông ta muốn chính là mạng của Bạo Long.
Đúng như vừa nãy ông ta đã từng nói, có lúc người chết so với người sống càng hữu dụng hơn.
Bên này, Trần Tiến Hà cúp điện thoại liền muốn ra ngoài.
Trần Hạ Lan gọi lớn bảo cậu ta dừng lại: “Tiến Hà, đã trễ thế này rồi em còn đi đâu hả?”
Trần Tiến Hà nói: “Đi ra ngoài có chút việc.“
“Ừ.” Bỗng nhiên khuôn mặt của Trần Hạ Lan tràn đầy chờ mong: “Đúng rồi, kế hoạch nhằm vào Diệp Huyền Tần của các người đã tiến triển thế nào rồi?”
Trần Tiến Hà nói: “Kế hoạch rất thành công. Tiếp theo, Bạo Long sẽ lên sân khấu đối phó Diệp Huyền Tần rồi.”
“Toàn bộ thế giới ngầm ở thành phố Tân Hải này chính là của Bạo Long. Lần này Diệp Huyền Tần cho dù chắp cánh cũng khó thoát.”
Tâm trạng của Trần Hạ Lan phấn khởi lên: “Chị sớm nghe nói qua uy danh của Bạo Long, phàm là những người đối nghịch với anh ta đều không ai có kết quả tốt.”
“Hừ, Diệp Huyền Tần, lần này anh cứ ngoan ngoãn chờ chết đi.”
“Đúng rồi Tiến Hà, lúc Diệp Huyền Tần chết em có thể để chị đến hiện trường nhìn không?”
“Chị muốn nhìn tận mắt Diệp Huyền Tần quỳ xuống trước mặt chị, muốn nhìn thấy vẻ mặt hối hận vì lúc trước không cưới chị.”
Trần Tiến Hà: “Không thành vấn đề.”
Công ty bảo vệ An Trường, là một công ty bảo vệ duy nhất ở thành phố Tân Hải.
Bọn họ không những cung cấp dịch vụ bảo vệ mà còn cung cấp “tay chân”.
Nói là công ty, chẳng bằng nói là tổ chức đen có thủ tục giấy tờ hợp pháp.
Lúc này, ông chủ của công ty bảo vệ, Bạo Long, đang nổi trận lôi đình!”