Chiến Thần Phong Vân

Chương 210



Từ Lam Khiết trách nói: “Cá Nhỏ, em làm sao có thể gọi Diệp Huyền Tần tới chứ? Đây là để anh ấy nhảy vào hố lửa đó.”

Cá Nhỏ cười thần bí: “Yên tâm đi chị, anh rể nhất định có thể nhẹ nhàng giải quyết đám người này.”

Giỡn à, anh rể chính là chỉ huy Tần đó, ngày nay còn có chuyện gì mà chỉ huy Tần không giải quyết được chứ?

Lúc này, Diệp Huyền Tần đang trong nhà dỗ con.

Vừa nãy Uyển Nhi khóc lóc nháo muốn tìm Từ Lam Khiết, Diệp Huyền Tần cùng Lý Khả Diệu phí hết sức lực mới có thể dỗ cô bé thành thật lại.

Lý Khả Diệu ôm Uyển Nhi ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, Diệp Huyền Tần thì tại một bên tẻ nhạt bấm bấm điện thoại di động.

Lúc này, điện thoại của anh vang lên, là do Cá Nhỏ gọi tới.

Diệp Huyền Tần vội vàng nghe điện thoại.

Sau khi nghe Cá Nhỏ nói ra ngọn nguồn của sự việc, con ngươi Diệp Huyền Tần co rút nhanh, trong mắt lộ ra sát khí.

Không đoán sai, những người này khẳng định cũng là do Hồ Thanh Sơn phái tới Sách lược “thả dây dài câu cá lớn”, đã lần đầu gặp hiệu quả, câu ra con cá nhỏ “Hắc Long” này.

Diệp Huyền Tần yên lặng cúp điện thoại, nói với Lý Khả Diệu nói: “Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Anh không muốn nói sự thật cho Lý Khả Diệu nghe tránh để bà lo lắng.

Lý Khả Diệu gật đầu: “Ừ, buổi trưa trở về ăn cơm đi, mẹ làm bún thịt mà con thích ăn nhất.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng.”

Anh lái xe, một đường nhanh như chớp hướng về công trường chạy tới.

Ở nửa đường trên, anh gọi cho Sở Trương một cú điện thoại.

Vốn là, Sở Trương cùng bốn tên lực sĩ cũng bị “rơi vào lòng sông chết”.

Nhưng Diệp Huyền Tần đã cân nhắc đến việc trong thế giới ngầm thì Sở Trương nhất định còn khả năng, sớm muộn gì cũng có thể phát huy được tác dụng, liền để lại cho anh ta một mạng.

Hiện tại, dùng đến thời điểm dùng anh ta rồi.

Diệp Huyền Tần: “Sở Trương, mang theo đàn em của anh, công trường dự án Tình Yêu Khuynh Thành một chuyến.”

Sở Trương kích động nói: “Rõ.”

Cúp điện thoại, anh ta làm nóng người, tâm tình phấn khởi: “Các anh em, thời điểm chúng ta đại triển quyền cước đến rồi.”

“Đi, cùng ông đây dùng nắm đấm vì anh Tần đánh ra một thế giới mới!”

Có cấp dưới bất mãn, nhỏ giọng càu nhàu: “Anh Trương, dù sao thì anh cũng là ông chủ của thế giới ngầm ở khu phía đông mà, làm sao lại hạ mình làm cấp dưới của Diệp Huyền Tần, một người ở rể chứ?”

Chát!

Không nghĩ tới Sở Trương trở tay liền quăng đối phương một cái tát.

“Câm miệng, anh Tần này không phải là người cậu có thể sỉ nhục.”

“Trên thực tế anh Tần này chính là ngọa hổ tàng long, chỉ là người ta biết điều, vẫn ẩn nhẫn không bộc phát mà thôi.”

Mọi người tò mò nói: “A, anh Tần này có thân phận gì?”

Sở Trương hơi thêm suy tư, nói: “Các người biết thượng tá quân khu tỉnh Sói Hoang không?”

“Sói Hoang này trước mặt anh Tần cũng phải cúi đầu xưng thần!”

Diệp Huyền Tần muốn anh ta bảo mật thân phận “chỉ huy Tần” vì lẽ đó anh ta không dám tiết lộ thân phận thực sự của anh được.

Nhưng dù cho như thế, mọi người tại đây cũng bị chấn động trợn mắt ngoác mồm.

“Sói Hoang đối với anh cũng cúi đầu xưng thần? Mẹ nó, anh Tần này là Sĩ quan sao?”

“Mẹ nó, được ra sức cho anh Tần chính là vinh hạnh của chúng ta.”

“Nếu như được lọt vào mắt của anh Tần thì sau này chúng ta sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, dưới một người trên vạn người ngay trong tầm tay!”

“Tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, cái mạng của tôi đây chính là của anh Tần!”

Sở Trương nói: “Bây giờ còn có ai ngờ lui ra, cứ việc lui ra.”

“Muốn đi cùng anh Tần thì ký giấy sinh tử này đi. Sau này, thề chết theo anh Tần!”

Ký!

Nhất định phải ký!

Có ngu mới không ký!

Mọi người tranh nhau chen lấn ký tên xuống giấy sinh tử.

Ký tên xong, Sở Trương vung tay lên: “Xuất phát!”

Giết!

Một đám người như mãnh hổ xuống núi, máu huyết căng phồng, xông ra ngoài!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.