Chiến Thần Phong Vân

Chương 2246



 

Chương 2246: Cầu xin anh giúp tôi báo thù

Diệp Huyền Tân nhìn con sông, xoáy nước vẫn dữ dội, cuồn cuộn không ngừng. Trong lòng anh tràn ngập sự hiếu kì.

Anh hỏi: “Bao Nghĩa Đình, anh cũng biết dưới đáy sông này có thứ gì đó đúng không?”

Trong đầu Bao Nghĩa Đình mờ mịt, không hiều Diệp Huyền Tân đang muốn ám chỉ điều gì: “Có thứ gì là sao? Dưới đáy sông thì có thể có thứ gì kì quái chứ?”

“Nói thật với anh vậy. Trong con tàu ma này kì thật không hề có cái gì gọi là kết giới cả. Những đạo tặc kia đều bị đại đạo tặc đưa xuống đáy sông hết rễ ệp Huyền Tân chầm chậm nói.

Bao Nghĩa Đình càng nghe càng không hiểu: “Đưa xuống đáy sông ư? Ý anh là gì?”

Diệp Huyền Tần đái ở mặt chữ. Tất cả đạo tặc lên tàu đều đã bị đưa xuống đáy sông rồi: Bao Nghĩa Đình hoảng sợ tột độ: “Gì cơ? Anh nói tất cả đạo tặc đều bị chết đuối rồi ư?”

Ngay sau đó anh ta lắc đầu giống như không muốn tin: “Không thể nào, tuyệt đối không có chuyện đó. Nhiều người như vậy sao có thể chết đuối cùng một lúc được. Hơn nữa nếu như nhiều người chết đuối như vậy thì ít nhất cũng phải có thi thể nổi lên mặt nước mới đúng.

Trong khi đó chúng tôi ở trên bờ không nhìn thấy bất kì một thi thể nào”

“Tôi không nói bọn họ đã chết đuối, rất có thể bọn họ đã sống theo.

một phương thức khác.”

Bao Nghĩa Đình càng không hiểu mô tê gì, không hiểu rốt cuộc Diệp Huyền Tân muốn nói điều gì.

Bao Nghĩa Đình: “Ý của anh là những đạo tặc đó sinh hoạt ở dưới đáy sông. Dưới đó không có khí oxy, bọn họ sao có thể sống được?”

Diệp Huyền Tân: “Hiện tại bọn họ đã không còn là người bình thường nữa nên không cần oxy để thở”

Bao Nghĩa Đình: “Bọn họ không phải người không lẽ là quái vật?”

Diệp Huyền Tần nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, là quái vật”

Bao Nghĩa Đình như nghe phải một câu chuyện hoang đường, vẻ mặt không vui: “Anh đang lừa tôi đấy ư?”

Thấy anh ta không tin, Diệp Huyền Tân liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Độc Lang. Độc Lang hiểu ý, lập tức cho Bao Nghĩa Đình xem một đoạn video.

Đoạn video này quay lại cảnh Độc Lang bọn họ đang đánh với đám người nhện trong con tàu ma.

Thân phận của Độc Lang và Sát Lang đặc biệt nên lúc nào cũng đem theo máy ghi hình bên người. Bao Nghĩa Đình và những tù binh khác tò mò đến gần xem đoạn video.

Vừa nhìn thấy người nhện trong đoạn video, đám tù binh ai nấy đều há hốc kinh ngạc, xôn xao một trận.

“Trời đất quỷ thần ơi, đây là thứ gì vậy?”

“Chúng là người hay là nhện vậy? Rõ ràng là một lũ quái vật!”

“Tổng bộ đạo tặc trên tàu của chúng tôi sao lại xuất hiện lũ quái vật này được?”

“Mọi người nhìn rõ cả, đó đều là những đạo tặc đã lên tàu”

“Con mẹ nó, ông Lí, ông Tôn, thằng Triệu..” Sao bọn họ lại biến thành bộ dạng yêu ma quỷ quái này? Những quái vật này đều là người của đạo tặc chúng ta.”

“Thật đáng chết! Rốt cuộc thì tổng bộ đạo tặc đã xảy ra chuyện gì mà người biến thành như vậy?”

Hết thảy tù binh đều bộc phát lửa giận, chỉ có Bao Nghĩa Đình là vẫn tỏ vẻ bình tĩnh. Anh ta là thủ lĩnh của đám tù binh này, thân là người đứng đầu, mặc dù trong lòng sớm đã dấy lên từng cơn sợ hãi nhưng vẫn phải ra vẻ bình tĩnh.

Thế nhưng đến khi nhìn thấy hình ảnh một người trong đoạn video, anh ta không cách nào bình tĩnh được nữa.

“Triệu Bao, anh em của tôi, Triệu Bao, cậu… Sao cậu lại biến thành cái dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế?”

“Khốn kiếp! Thật khốn kiếp! Ai đã khiến cậu thành ra thế này? Tao.

phải giết chết nó, tao phải giết chết nó!”

Sau khi nhận ra người anh em thân thiết của mình trong đám quái vật, trong lúc bầu không khí đang sục sôi lửa giận, Bao Nghĩa Đình gần như không kiềm chế nổi bản thân mà lao xuống sông, muốn lập tức báo.

thù cho người anh em Triệu Bao.

Nhưng anh ta vừa di chuyển liền bị Diệp Huyền Tần tung ra Thực Chí Hóa Khí Kình hất ngược trở lại.

Diệp Huyền Tân nhếch môi khinh bỉ: “Chỉ dựa vào anh mà muốn tìm được kẻ địch để báo thù? Mơ tưởng hão huyền! Có khi anh còn chưa tìm được kẻ thù thì đã bị chết đuối rồi”

“Không!”

Bao Nghĩa Đình nghiến răng nghiến lợi, trên mặt nổi đầy gân xanh: “Cho dù phải liều mạng thì tôi cũng phải giết chết kẻ đã hại anh em tôi ra nông nỗi đó. Giết được một tên coi như báo được phần nào thù, giết hai tên coi như xả hận!”

Độc Lang không nhịn được phải chế nhạo: “Không phải tôi xem thường anh, nhưng sự thật là chỉ dựa vào anh thì ngay cả cơ hội đến gần kẻ địch cũng không có nữa là giết chúng”

Diệp Huyền Tân lên tiếng: “Nhưng, tôi có thể giúp anh báo thù!”

Bao Nghĩa Đình nghe vậy hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tân run run nói: “Vậy… tôi cầu xin anh, xin anh giúp tôi báo thù!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.