Chiến Thần Phong Vân

Chương 2271



Chương 2271:

Đại vu kia chẳng qua chỉ là một nhân vật phụ không có gì nổi bật mà thôi.

Trước đây Diệp Huyền Tân cũng từng nghi ngờ rồi, chỉ là một đại vu sao có khả năng bố trí được một sự việc lớn như kia được, sau lưng người đó chắc chắn có cường giả.

Giờ xem ra suy đoán của anh đúng rồi.

Mục tiêu của Thiên Ma Vương khi tới đây e rằng tám, chín phần mười là Long Thần Vận Quốc.

Có thể Long Thần Vận Quốc sẽ gặp nguy hiểm!

Diệp Huyền Tân lập tức liên hệ với Long Thần Vận Quốc thông qua suy nghĩ: “Long Thần Vận Quốc, tình hình ông bây giờ thế nào rồi?”

Long Thần Vận Quốc nhanh chóng trả lời lại Diệp Huyền Tân: “Khỏe lắm, không khí ở đây rất mạnh, có tác động tốt đối với tôi. Họ Diệp kia, cậu cũng mau tới đây tắm táp tiếp nhận không khí ở đây đi, làm thế cũng tốt cho cơ thế của cậu đấy”

Diệp Huyền Tân n‹ ¡ hỏi này, ông có gặp người nào trông có vẻ nguy hiểm hay gặp chuyện gì đáng ngờ không?”

Long Thần Vận Quốc: “Thoải mái lắm, thoải mái chết luôn, bố tình nguyện ở lại chỗ này cả đời luôn cũng được. Mà họ Diệp kia, rốt cuộc.

cậu có tới đây không hả? Không đến thì nói luôn đi, đừng có làm phiền tôi hấp thụ không khí ở đây nữa”

Diệp Huyền Tân thả lỏng người hơn.

Tuy Long Thần Vận Quốc không trả lời thẳng câu hỏi của anh nhưng thông qua giọng điệu và kiểu cách nói chuyện thì anh có thể đoán được là bây giờ Long Thần Vận Quốc đang rất an toàn.

Sự chú ý của Diệp Huyền Tân bây giờ được dời sang người Miêu Nhất Chỉ.

Diệp Huyền Tân không dám lộ mặt một cách tùy viện vì anh lo là Thiên Ma Vương đang mai phục ở gần đây còn đại vu Miêu Nhất Chi chính là con mồi dùng để dụ anh xuất hiện ở đó.

Để thăm dò xem Thiên Ma Vương có ở gần đây hay không, Diệp Huyền Tân võ vai Độc Lang, nói: “Độc Lang, phải phiền cậu đi chỗ này một chuyến rồi.”

Độc Lang: “Được thôi anh, giết chết bọn họ hay chỉ cần đánh cho.

tàn phế là được ạ?”

Diệp Huyền Tân: “Mục tiêu của cậu là phải thăm dò xem Thiên Ma ‘Vương có ở quanh đây hay không, không nên ra tay quá tàn độc với bọn họ”

“Thiên Ma Vương sao?”

Độc Lang và Sát Lang đều cảm thấy bất ngờ, hai người họ không hiểu gì cả cùng quay sang nhìn Diệp Huyền Tân: “Là Thiên Ma Vương của âm tỉ ấy hả anh? Chẳng lẽ, ý của anh là Diệp Huyền Tân quở họ: “Chẳng lẽ hai thằng đàn ông các cậu không nhận ra có một mùi hương quen thuộc vẫn còn lưu lại chỗ này à?”

Độc Lang và Sát Lang lập tức nhắm mắt lại kiểm tra thử.

Cả hai nhanh chóng mở mắt ra, trong mắt tuyền là sự phẫn nộ: “Ở đây còn có cả âm khí do Thiên Ma Vương của âm tỉ lưu lại, xem ra đầu sỏ gây ra chuyện ngày hôm nay chính là ông ra!”

“Lũ chó do âm ti nuôi đánh không lại chúng ta thì lén lút bỏ trốn khắp nơi, liên tục quấy rối chúng ta. Lần này nhất định phải bắt được bọn chúng, diệt cỏ phải diệt tận gốc mới được!”

Diệp Huyền Tân: “Âm ti đã tồn tại được hàng trăm năm, thậm chí là gần cả nghìn năm rồi, có muốn diệt tận gốc thì đấy cũng không phải việc dễ dàng đâu”

“Độc Lang… À mà thôi, Sát Lang, cậu đi thăm dò trước xem thế nào đi. Cậu nhanh nhạy hơn so với Độc Lang, khả năng tùy cơ ứng biến của cậu tốt hơn cậu ta”

Độc Lang trề môi, có hơi bất mãn.

Đồng loại với nhau cả, sao lại bảo không nhanh nhạy bằng Sát Lang chứ hả?

Chẳng qua là do tôi không thích động não thôi.

Nếu như tôi thật sự động não thì đừng nói là Sát Lang, cho dù có là Diệp Huyền Tân anh đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đã bằng tôi đâu nhé.

Sát Lang cởi áo ngoài ra, che kín nửa gương mặt, nghênh ngang bước ra ngoài đi tới chỗ Đại vu Miêu Nhất Chi.

Đại vu Miêu Nhất Chi nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của Sát Lang.

Ông ta cảnh giác hỏi: “Anh là ai hả?”

Sát Lang hờ hững đáp lại: “Núi này do tôi mở, cây này do tôi trồng, muốn đi qua chỗ này, để | n mua đường”

Đại vu Miêu Nhất Chỉ bày ra vẻ mặt giễu cợt: “Thì ra là một tên giặc cỏ chặn đường người ta à. Mau cút đi cho tôi, đừng có mà động vào.

ông mày, bằng không thì ông mày sẽ cho mày biết tay!”

Sát Lang: “Ông dám coi thường bảo tôi là giặc cỏ hả? Thế thì hôm nay tôi phải cho ông nếm mùi lợi hại mới được!”

Dứt lời, Sát Lang lập tức vọt về phía đại vu Miêu Nhất Chỉ.

Đại vu Miêu Nhất Chi cũng không chịu thua kém, ông ta cười khinh miệt, thuận tay thả ra một con Trùng Tam Thanh.

Trùng Tam Thanh bay về phía Sát Lang.

Sát Lang nhanh mắt nhìn thấy, đợi con Trùng Tam Thanh bay sát đến mặt mình, anh ta mới giả vờ bị vấp vào một cục đá dưới chân, thành công tránh được con Trùng Tam Thanh đó.

Sát Lang không thể cố tình tránh con trùng đó được, bởi vì bây giờ bọn họ đang nghi ngờ là Thiên Ma Vương đang trốn trong bóng tối quan sát chỗ này, nếu Sát Lang để lộ bản lĩnh mạnh mẽ thật sự của mình thì chắc chắn sẽ khiến cho ông ta nghỉ ngờ, khi ấy sẽ lại đánh rắn động cỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.