Chương 2411:
Đợi đến khi nhìn rõ người đến thì lúc này Mao Đông Vũ suy SỤP.
Đây là người thân của người bị hại trong công trình bã đậu năm đó.
Những người thân này vừa tiến vào thì lập tức bắt đầu lên án Mao Đông Vũ.
“Mao Đông Vũ, ông mưu hại mạng người, trời đất không dung that”
“Thưa ngài, ngài phải làm chủ giúp chúng tôi. Năm đó ông †a vì muốn kiếm tiền mà khiến cho người thân của chúng tôi phải chết”
“Tay của ông ta không sạch sẽ, mỗi một đồng tiền mà ông †a kiếm được đều dính máu tươi của người vô tội!”
“Mao Đông Vũ, tôi muốn ông nợ máu phải trả bằng máu…”
Câu nói tiếp theo của bọn họ Mao Đông Vũ không nghe lọt tai nữa bởi vì trong đầu của ông ta vang lên ong ong, cảm giác trời đất quay cuồng.
Tiểu Bát hừ lạnh một cái rồi lấy ra một chồng tài liệu khác nữa: “Vương Thuận Phát, lăn ra đây”
Một ông già tóc trắng xóa nơm nớp lo sợ đi đến: “Bát gia, tôi…”
Tiểu Bát nói: ương Thuận Phát, có cần tôi phải kể tội danh của ông ra hay không?”
Nước mắt của Vương Thuận Phát lập tức tuôn đầy mặt: “Bát gia, oan uổng cho tôi quá, cả đời này tôi sống trong sạch, chưa bao giờ làm chuyện gì trái với lương tâm, ngài…
Ha ha.
Tiểu Bát cười ha hả: “Nói hay lắm, lão già như ông còn mặt dày hơn cả Mao Đông Vũ”
“Như ông mà cũng mẹ nó không biết xấu hổ nói là sống trong sạch cả đời sao? Mẹ nó năm đó ông cố ý mưu hại mạng người sao không nói đi”
“Năm đó trong dự án xây dựng khách sạn Tiếng Sáo Trời, vì ông muốn ăn chặn một khoản trong công trình mà đẩy một người hợp tác từ trên lầu xuống, còn tạo ra bằng chứng giả ngoài ý muốn trượt chân rơi xuống, ông làm vậy là cố ý giết người, hành vi còn ác độc hơn cả Mao Đông Vũ”
Bịch!
Vẻ mặt của Vương Thuận Phát trở nên tái nhợt hơn.
Rốt cuộc làm sao mà Bát gia có thể lật lại được cái chuyện xưa xửa xừa xưa này vậy!
Gặp quỷ rồi.
Tiểu Bát tiếp tục hô: “Lưu Dịch Tư, lăn ra đây mà nhận cái chết”
“Vương Tinh Vũ, nói về tội lỗi của ông một chút…”
Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, Tiểu Bát đã đọc hết một lượt tất cả tội danh của mỗi một người ở đây.
Người nào cũng đáng tội chết.
Lúc này hiện trường yên lặng như tờ, toàn bộ bị nỗi hoảng sợ mãnh liệt bao quanh.
Bọn họ không biết cái gì đang chờ đón họ.
Tiểu Bát cẩn thận dè dặt nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh, tiếp theo nên xử lý bọn họ thế nào, em nghe theo anh hết.”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng quét mắt nhìn kh: trường một lượt: “Đám người đó đều đáng chết cả hiện. Hai chữ “đáng chết”
giống như sét đánh giữa trời quang, nổ ầm lên trong đầu mọi người.
Bây giờ bọn họ đang đứng trên đỉnh cao của đời người, sao có thể chịu chết được cơ chứ, tất cả đều dồn dập nhìn về phía Daisy cầu xin.
“Cô Daisy, xin cô cứu chúng tôi.”
“Cô đã nói cô có thể bảo đảm nửa đời sau của chúng tôi đều sống trong vinh hoa phú quý. Bây giờ chúng tôi không cần vinh hoa phú quý gì nữa, chỉ xin cô giữ mạng cho chúng tôi”
Daisy cố gắng dùng toàn bộ sức lực còn lại nhìn về phía Tiểu Bát: “Tôi… Tôi không cần biết anh là ai, đây là việc giữa tôi và Diệp Huyền Tân, tốt nhất là anh đừng nhúng tay vào”
“Nếu không thì thế lực đứng phía sau tôi mà ra tay trả thù thì anh sẽ không thể chống đỡ nổi đâu”
Daisy không nói thì còn tốt, cô ta vừa mở miệng, Tiểu Bát trút cơn giận lên cô ta.