Chiến Thần Phong Vân

Chương 2541



Ba người xâm nhập bước vào đảo.

 

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng cẩn thận hỏi thăm Ưng Nhãn: “Anh Ưng, bố mẹ tôi ở chỗ nào, có thể sắp xếp cho chúng tôi với bọn họ ở cùng một chỗ hay không?”

 

“Họ hai người đều lớn tuổi rồi, hành động không tiện, chúng tôi đi theo bên cạnh bọn họ cũng có thể giúp nhau ứng chiến”

 

Ưng Nhãn nói: “Bố mẹ cậu không ở trên hòn đảo này, tôi sắp xếp cho họ ở nơi khác rồi, cho nên các người tạm thời sẽ không thể gặp nhau được”

 

“Yên tâm, điều kiện sinh hoạt của bố mẹ cậu ở bên kia tốt hơn ở đây trăm lần, các người không cần lo lắng cho họ”

 

Cái gì!

 

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng lập tức cảnh giác: “Anh Ưng, không phải anh nói đưa bọn họ đến Đất Thánh sao? Đây không phải là Đất Thánh anh nói sao?”

 

Ưng Nhãn nói: “Ai nói với các người nơi này là Đất Thánh, nơi này là Đảo Thần Chủ. Đất Thánh ở nơi khác”

 

Lý Nghĩa Chính liền vội vàng hỏi: ‘Anh Ưng, có thể làm phiền ngài sắp xếp cho chúng tôi ở Đất Thánh được không?

 

Chúng tôi muốn ở cạnh bố mẹ”

 

“Anh Ưng, van xin ngài, đại ân đại đức của ngài chúng tôi sẽ ghi nhớ một đời.”

 

Ưng Nhãn mập mờ suy đoán nói: “Đất Thánh chỉ có thể chào đón người già, người trẻ tuổi không đến đó được”

 

“Yên tâm, đến lúc hai người già rồi, tôi sẽ đưa hai người đến đó.”

 

Trên mặt Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng viết đầy thất vọng.

 

Ha ha!

 

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận cười lạnh.

 

Mấy người Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng lập tức căng thần kinh lên: “Ai đó!”

 

Phía sau một cây đại thụ, xuất hiện một người đi đến.

 

Người này thân thể cường tráng, đầu rất to, không cân đối gì với cơ thể.

 

Ưng Nhãn vội vàng nói: “Tất cả mọi người đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, là người một nhà, anh Đại Đầu”

 

“Sau này các người phải đi theo anh ấy lăn lộn đó, nhanh gọi anh Đại Đầu”

 

Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng vội vàng nói: “Xin chào anh Đại Đầu”

 

Đại Đầu nói: “Được rồi, gọi anh hay không thì nói sau”

 

“Bây giờ tôi nói với các người một chuyện, Đất Thánh mà Ưng Nhấn nói, kỳ thật chính là thế giới cực lạc”

 

“Nói với các người cho rõ, khỏi sau này lại quấn lây tôi hỏi lung tung này kia”

 

Thế giới cực lạc?

 

Toàn thân Lý Nghĩa Hồng khẽ run rẩy: “Anh Đại Đầu, thế giới cực lạc mà ngài nói, là…. Thiên đường sao?”

 

Đại Đầu gật đầu: “Đương nhiên, cậu cũng có thể hiểu thành Địa Ngục.”

 

Lý Nghĩa Chính hét lên: “Anh Ưng, anh không phải đã giết bố mẹ chúng tôi rồi chứ”

 

Ánh mắt Ưng Nhãn sâu kín nhìn nhìn Đại Đầu: “Đại Đầu ca, anh không được nha, sao lại nói rõ ràng như thế, đây không phải là thêm phiền phức cho tôi sao”

 

Đại Đầu nói: “Bớt nói nhảm. Nếu bây giờ nếu không nói rõ với bọn họ, chắc chắn sau này bọn họ sẽ theo tôi hỏi lung tung, đến lúc đó người gặp phiền phức là tôi”

 

“Không bằng bây giờ nói rõ ràng đi, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã”

 

“Có thể chấp nhận thì chấp nhận, không thể chấp nhận thì đưa đi Đất Thánh luôn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.