Chương 2617:
Một đám ngu xuẩn, dám nhục nhã Đại Hạ Thần Soái nhà †ôi, muốn chết!
Vực Trường hận không thể tự mình hành động, thay Thần Soái xử lý bọn họ.
Nhưng mà Diệp Huyền Tân đã liếc mắt ra hiệu cho Vực Trường muốn ông ta đừng tự ý làm loạn.
Vực Trường chỉ có thể thở dài, từ bỏ ý nghĩ này.
Vực Trường thật sự là có chút không hiểu, đối phó với một Bách Phu Trưởng cỏn con thôi mà cần gì đích thân Thần Soái phải ra tay.
Ông ta cảm thấy tự mình cũng có thể dễ dàng đánh bại đối phương!
Haiz, suy nghĩ của Thần Soái, không phải mình có thể suy đoán ra được.
Rất nhanh, cùng với từng trận ồn ào náo nhiệt, Hùng Ưng dẫn đầu Bách Phu Đoàn của anh ta đi tới.
Khí thế của Bách Phu Đoàn, so với khí thế của đội do Diệp Huyền Tân dẫn đầu thì mạnh gấp trăm lần.
Có cảm giác như nhìn thấy đội quân tạp nham và đội quân chính quy quen thuộc.
Bách Phu Đoàn vừa đến, đội quân tạp nham của Diệp Huyền Tân bỗng nhiên cảm thấy áp lực rất nhiều, thậm chí là không dám nhìn thẳng vào đối phương.
Điều này khiến cho Bách Phu Đoàn trở nên kiêu ngạo hơn.
Hùng Ưng liếc mắt nhìn hiện trường, dò hỏi Vực Trường: “Lão già, nói cho tôi biết, là ai muốn khiêu chiến với tô Vực Trường đưa mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu ấy chính là đội trưởng Diệp”
Hùng Ưng nhìn lên nhìn xuống đánh giá Diệp Huyền Tân với ánh mắt khiêu khích: “Ha ha, trông da mịn thịt mềm đấy, chắc hẳn máu tươi rất thơm ngọt”
“Lập tức hiến dâng ra một nửa máu tươi của mày, rồi quy thuận tao, tao có thể tha cho mày một mạng!”
Diệp Huyền Tân mở miệng.
Anh mới mở miệng thì đã nói một câu khiến ai nấy đều kinh ngạc.
“Mày, không có tư cách đứng đấy nói chuyện cùng tao.”
Cái… Cái gì!
Người đội trưởng nhỏ nhoi mới đến này, vậy mà lại dám ngang nhiên làm Bách Phu Trưởng bẽ mặt, nói anh ta “Không có tư cách đứng đấy nói chuyện”
Vô cùng kiêu ngạo, vô cùng… Ngang ngược!
Hùng Ưng vô cùng tức giận gần như muốn nổ tung tại chỗ, từ khi anh ta lên làm Bách Phu Trưởng thì chưa từng bị người nào làm bẽ mặt như vậy.
“Mày chết chắc rồi, con mẹ mày hôm nay chết chắc…
Kết quả lời mới vừa nói ra được nửa câu, bỗng nhiên Hùng Ưng kêu thảm thiết một tiếng, tiếp theo đó… Quỳ trên mặt đất.
Không sai, hai đầu gối co lại, vững vàng quỳ xuống trước Diệp Huyền Tân!
Xôn xao!
Lập tức hiện trường trở nên hỗn loạn, bên tai không ngừng tiếng bàn tán và tiếng la hét.
“Tôi mẹ nó… tôi bị hoa mắt, chắc chắn là tôi bị hoa mắt”
“Anh Hùng Ưng quỳ xuống trước người ta? Mẹ nó, gặp quỷ rồi, mẹ nó gặp quỷ thật rồi”
“Nói cho tôi, mau nói cho tôi biết đây là ảo giác đi. Anh Hùng Ưng làm sao có thể quỳ xuống với đối phương được”