Chiến Thần Phong Vân

Chương 310



Sở Trương bên này, đương nhiên cũng nhận được tin tức.

Băng nhóm hiện tại của anh ta cũng bấn loạn, thuộc hạ đàn em tâm tình lo lắng.

Lần này, Diệp Huyền Tần chết chắc không thể nghi ngờ gì nữa.

Lần trước, Diệp Huyền Tần cùng sự phối hợp của hơn 20 người, với sự trợ thủ đắc lực dũng mãnh của Sói Hoang, mới miễn cưỡng chống được với hơn 300 tên đàn em.

Lần này, một mình Diệp Huyền Tần, đối diện với hơn 500 người của đối phương, làm sao có thể thắng!

Anh chết đi, vậy quyền kiểm soát kia, khẳng định đổ nát tan hoang, bọn họ sẽ như thế nào?

Nội tâm Sở Trương vô cùng bất an lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn kiên quyết giả vờ tỏ ra bình tĩnh.

Anh ta là linh hồn của thế lực ở đây, nếu như cũng một bộ dạng sụp đổ, vậy thì chưa đánh đã tự bại trận rồi.

Bạo Long tính tình bộc trực, tìm tới Sở Trương: “Sở Trương, mau xuất binh đi cứu anh Tần đi.”

“Bây giờ vẫn còn kịp.”

Sở Trương lắc đầu: “Không được đi”

“Anh Tần có lệnh, anh ấy không gọi điện thông báo, chúng ta không cho phép có người nào làm bậy.”

Bạo Long nói: “Làm bậy? Đây là làm bậy sao? Đây là cứu mạng đó.”

“Chờ đến lúc anh Tần gọi điện thoại, đã không còn kịp nữa rồi.”

“Hơn nữa, bây giờ anh Tần có cơ hội gọi điện thoại hay không còn chưa chắc.”

Sở Trương rơi vào thế khó xử.

Lúc này, một tên đàn em đi vào.

“Anh Bạo Long, Vương Minh phái người đưa thư tới kêu gọi.”

“Trong thư kêu gọi có nói, chỉ cần Bạo Long quy thuận ông ta, vậy quyền kiểm soát sau này vẫn là do anh Bạo Long phụ trách.”

Bạo Long nhìn thư kêu gọi, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, anh ta cầm thư kêu gọi lên, trực tiếp xé bỏ: “Dẹp mẹ nó chuyện kêu gọi đi.”

“Nếu không có anh Tần, Bạo Long tôi chính là một cái xác rồi.”

“Nếu như anh Tần chết, tôi có liều cái mạng này cũng phải báo thù cho anh ấy, đừng nói đến chuyện đầu hàng kẻ địch là ông ta.”

Sở Trương tươi cười: “Bạo Long, nghĩa khí, chính nghĩa tận trời.”

Bạo Long nói: “Đó là dĩ nhiên.”

“Sở Trương, bây giờ tôi trịnh trọng nói cho anh biết, ngày nào đó anh bị hại chết, anh Bạo Long của anh khẳng định sẽ báo thù cho anh.”

Sở Trương: “Dẹp mẹ anh đi, anh mới bị người ta hại chết.”

Lúc này, điện thoại của Sở Trương bỗng nhiên vang lên.

Anh ta hối hả lấy điện thoại ra, bất ngờ lại là Diệp Huyền Tần gọi tới.

Sở Trương tâm tình kích động: “Anh Tần cuối cùng gọi điện thoại nhờ giúp đỡ rồi, nhanh đi triệu tập anh em.”

Bạo long: “Không cần triệu tập, các anh em cũng đã chờ sẵn ở cửa rồi.”

“Mau bắt máy đi, nghe thử xem anh Tần muốn nói gì.”

Sở Trương lập tức nghe điện thoại: “Anh Tần, anh đang ở đâu? Chúng tôi lập tức tới chi viện.”

Diệp Huyền Tần: “Hoảng sợ cái gì? Tôi hỏi anh, anh có biết sửa xe không hả?”

Sở Trương mơ hồ.

Chuyện này với chuyện sửa xe có liên quan gì nhau?

Anh ta thận trọng nói: “Biết, sao hả anh Tần?”

Diệp Huyền Tần: “Bánh xe của tôi bị thủng lốp rồi, anh mua cho tôi một cái bánh xe mới. Nhớ đó, là hãng Santana LX”

“Chờ xíu nữa lúc tôi gọi anh qua đây, tiện thể mang cho tôi luôn.”

Sở Trương: “…”

Bạo Long: “…”

Tình huống gì vậy!

Kho hàng bỏ hoang Đông Giang.

Phổi của Gấu Đen sắp nổ rồi.

Ngay lúc này, tên kia lại còn băn khoăn chuyện sửa xe của nó!

Đây rốt cuộc chính là không coi hắn ta ra gì mà!

Ức hiếp người quá đáng!

Không thể nhịn được nữa!

Gấu Đen tức giận mắng: “Khốn kiếp, mày như thế là khiêu khích sự kiên nhẫn của tao!”

“Chúc mừng mày, sự kiên nhẫn của tao bị mày phá thành công rồi.”

“Tụi bây, xông lên cho tao, giết chết nó.”

Dạ!

Mọi người hô to, âm thanh khí thế rung trời.

Làn sóng âm to lớn, thậm chí làm trần nhà trong kho hàng này khẽ run chấn động.

Đám côn đồ trong tay cầm vũ khí, nhanh chóng thu nhỏ vòng vây.

Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Chờ đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.