Chiến Thần Phong Vân
Tiếng Gấu Đen run run nói: “Vừa rồi…vừa rồi là tình huống gì? Bọn bây có ai nhìn thấy không?”
Có tên đàn em kêu khóc nói: “Đại pháo, là đại pháo!”
“Vừa rồi có một đại pháo, bắn bay trần nhà rồi.”
Đại pháo?
Nơi này sao lại có thể có đại pháo!
Phạch phạch phạch phạch!
Mấy chiếc trực thăng quân dụng chậm rãi bay vào tầm mắt của bọn họ.
Trên máy bay trực thăng, còn mang theo súng máy PKM cỡ lớn!
Đầu óc Gấu Đen vang lên một tiếng nổ.
Mẹ nó, người của quân đội đến rồi!
Kế hoạch hôm nay, e là thất bại rồi, thậm chí còn có nguy cơ bị bắt.
Cho tới bây giờ hắn ta vẫn chưa ý thức được, đây là cứu binh của Diệp Huyền Tần mang tới.
Đùa à, có năng lực mang cứu binh của quân đội đến, làm sao có thể là một tên xã hội đen được.
Hắn ta còn cho rằng là do xui xẻo nên đụng phải khu diễn tập quân sự nữa.
Gấu Đen nổi giận gầm lên một tiếng: “Chạy, chạy mau, ngàn vạn lần không nên để bị bắt.”
Cả đám người lập tức ôm đầu thoát chạy như chuột, chạy ra phía ngoài kho hàng.
Nhưng mà, mới vừa chạy ra khỏi kho hàng, đám người này lại ào ngược trở vô: “Tiêu rồi, chúng ta tiêu rồi.”
Gấu Đen không có chạy ra ngoài, không biết tình hình bên ngoài, vội hỏi: “Bên ngoài thế nào?”
“Xe bọc thép, xe tăng.” Có người gào thét: “Chúng ta bị bao vây rồi.”
Cái…cái gì!
Hai chân Gấu Đen run lên, lảo đảo sắp ngã xuống đất.
Cũng may hắn ta kịp thời bám vào vách tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.
Xe bọc thép, xe tăng, còn bao vây bọn họ!
Mẹ nó, bọn tao chỉ là một đám người xa hội đen, bọn bây lại là máy bay trực thăng, là xe tăng rồi xe bọc thép, thế này là ngang hàng sao.
Bọn tao không nhận không nổi vinh dự như này đâu!
Gấu Đen cố nén một nỗi sợ nặng nề, hô hoán: ” Nhảy xuống sông, mau nhảy xuống sông, chạy thoát bằng đường thủy.”
Cả đám rối rít hồi phục lại tinh thần, như một tổ ong vỡ túa ra hướng ngoài cửa sổ.
Mà tình hình trên sông ở ngoài cửa sổ, lại khiến bọn họ càng thêm tuyệt vọng.
Ca nô, hơn nữa đều là của quân đội, sớm đã phủ kín mặt sông.
Lần này, là có cánh cũng khó mà bay được!
Đả kích cực mạnh khiến Gấu Đen chịu không nổi, cuối cùng ngồi xổm xuống đất: “Tiêu rồi, tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi…”
Diệp Huyền Tần tiến lên, vỗ nhẹ gò má của Gấu Đen: “Tao vào trong hũ bắt ba ba, còn thích không?”
Ánh mắt mọi người đều hoảng sợ, đồng loạt đổ về phía Diệp Huyền Tần.
Vào trong hũ bắt ba ba!
Đây chính là Diệp Huyền Tần đã nói “Vào trong hũ bắt ba ba”?
Những người này thật sự là do anh sắp đặt?
Gấu Đen cuồng dại nuốt nước bọt, thanh âm vô cùng run rẩy: “Mày…trước đó mày thật sự gọi điện thoại cho Sĩ quan Trấn Huy?”
“Những thứ này là người của Sĩ quan Trấn Huy?”
“Mày…mày rốt cuộc là ai?”
Diệp Huyền Tần mỉm cười đầy hàm ý sâu xa: “Mày đoán xem.”
Não Gấu Đen nhanh chóng xoay quanh trục.
Có thể ra lệnh cho Sĩ quan Trấn Huy, trên đời này chỉ có một người, chỉ huy Tần!
Diệp Huyền Tần cũng tên Tần, chẳng lẽ…
Gấu Đen nhắm mắt tuyệt vọng, nước mắt rơi đầy mặt!
Hắn ta đã xong công đoạn chuẩn bị chết rồi!
Đụng chạm tới chỉ huy Tần, có thể sống?
Làm trò cười cho thiên hạ.
Bịch!
Cửa kho hàng bị đá văng ra.
Phụ tá Sói Hoang dẫn theo một đám người xông vào.
“Không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu ngồi xuống đất, nếu không, giết không cần luận tội.”
Cả đám ở đó sớm đã sụp đổ, nào dám phản kháng, rối rít làm theo.
Nhưng mà, có người không cam tâm, giải bày: “Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bắt bọn tôi?”
Phụ tá nghĩ ngợi một chút: “Ai bảo tụi bây trộm áo cà sa của Đường Tăng!”
Cả đám: “…”
Diệp Huyền Tần chắp hai tay ra sau lưng, ra ngoài kho hàng.
Ngoài cửa, Sói Hoang sớm đã dẫn chiến sĩ, bày xong trận hình chào đón.
Diệp Huyền Tần vừa đi ra, mọi người lập tức đồng loạt quỳ một chân.
Quỳ một chân là lễ tiếp cao quý nhất trong quân đội.
Chỉ huy Tần, là thần tượng trong lòng bọn họ, một bậc huyền thoại.
Có thể được quỳ dưới chỉ huy Tần, là vinh hạnh của bọn họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.