Diệp Huyền Tần nhìn vậy mà mắc ói, lông tơ cả người anh dựng đứng lên.
Không ngờ Từ Nam Huyên lại vuốt ve anh chụp của anh như vậy.
Trời đất ạ, cô ta yêu anh nhiều như vậy sao.
Anh biết, Nhậm Tiền, người phụ trách dịch vụ y tế nhóm anh và Hạ Mộng phụ trách dịch vụ ăn uống đều rất có ý với anh.
Thậm chí là em gái nhà họ Chu cũng có hứng thú với anh.
Nếu lại có thêm một Từ Nam Huyên nữa, e rằng anh sẽ không chống đỡ nổi.
Ôi, anh chỉ muốn sống cùng Từ Lam Khiết trọn đời trọn kiếp, sao lại khó khăn như vậy chứ?
Từ Nam Huyên lái chiếc Maserati đến trước cửa nhà để xe rồi đột nhiên quay lại.
Vẻ mặt cô ta đầy lo lắng hỏi Từ Lam Khiết: “Lam Khiết, trên bàn làm việc của em có mấy ly nước?
Từ Lam Khiết buột miệng nói: “Một ly.”
Vẻ mặt Từ Nam Huyên giống như không còn tha thiết gì với cuộc sống này nữa: “Một cái sao!”
“Nói cách khác chị đã uống phải nước thừa mà tên kém cỏi kia để lại…”
“Ôi, phì phì phì, ghê chết mất…”
Từ Lam Khiết không biết phải nói gì.
Sau khi Từ Nam Huyên rời đi, Từ Lam Khiết nói với Diệp Huyền Tần: “Đi thôi, em phải về chuẩn bị một chút để về nhà ăn giỗ.”
“Được.” Diệp Huyền Tần gật đầu.
Tên đường đi, bỗng nhiên Từ Lam Khiết nói: “Dùng lốp xe Mercedes-Benz để lắp cho xe Santana, cái tên anh hùng trái đất của chị Nam Huyên cũng biết ngụy trang quá đi.”
“Loại đàn ông như vậy sao có thể đáng tin cơ chứ. Ôi thật là lo lắng thay chị ấy.”
Diệp Huyền Tần có chút chột dạ.
Trở về văn phòng, Diệp Huyền Tần cố ý mang theo hợp đồng hợp tác hạng mục du lịch Nghĩa Tân.
Từ Lam Khiết thấy vậy bèn nói: “Anh mang theo đống giấy tờ bỏ đi này làm gì.”
Hợp đồng có con dấu giả thì chẳng có tích sự gì nữa.
Diệp Huyền Tần cười nói: “Ngộ nhỡ có tác dụng thì sao?”
Từ Lam Khiết bĩu môi nó: “Bỏ đi, tùy anh đấy.”
Sau khi thu dọn cẩn thận, hai người trở về nhà đón Từ Huy Hoàng và Lý Khả Diệu.
Còn Uyển Nhi tuổi vẫn còn nhỏ tuổi nên họ không đưa cô bé đi theo, để ở nhà cho bà nội chăm sóc.
Sau đó tới tập trung ở nhà Từ Hiên Lâm.
Trên đường đi, Từ Huy Hoàng nói với Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, nhà họ Từ ở Thành phố Giang là một gia đình lớn, họ rất xem thường gia đình bình dân chúng ta.”
“Mỗi năm đến ngày giỗ tổ, chúng ta đều không tránh khỏi bị bọn họ chế giễu. Đến lúc đó con cố chịu một chút, đừng để mất bình tĩnh mà gây chuyện không hay.”
“Với năng lực bây giờ của nhà chúng ta không đấu lại được nhà họ Từ ở Thành phố Giang đâu.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Vâng, con nhất định sẽ có chừng mực, bố đừng lo lắng.”
Dù bên ngoài nói như vậy, nhưng trong lòng anh đã quyết tâm, nếu cần thiết thì anh sẽ không ngại hủy hoại nhà họ Từ ở Thành phố Giang.
Không bao lâu sau bọn họ đã tới nhà Từ Hiên Lâm.
Có điều cổng lớn nhà Từ Hiên Lâm vẫn đóng chặt, bọn họ ở bên ngoài gọi mấy lần vẫn không được đáp lại.
Từ Huy Hoàng có vẻ như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt ông đột nhiên trầm xuống, lấy điện thoại di động ra gọi cho Từ Hiên Lâm.
“Bố, bố đang ở đâu thế?” Từ Huy Hoàng nói: “Bọn con tới đón bố về giỗ tổ ở nhà họ Từ.”
Từ Hiên Lâm lạnh lùng nói: “Tao đã tới nhà Họ Từ ở Thành phố Giang rồi, mày mau qua đây đi.”
Nói rồi, đối phương lập tức tắt điện thoại.
Lý Khả Diệu thở ngắn than dài nói: “Ôi, trước kia chỉ có nhà họ Từ ở Thành phố Giang nhằm vào chúng ta, giờ thì hay rồi, cả lão già đó cũng chống lại chúng ta.”
“Gả cho ông đúng là vận xui tám đời của tôi mà.”
Vẻ mặt từ Huy Hoàng đầy áy náy nói: “Huyền Tần, chúng ta mau tới nhà họ Từ ở Thành phố Giang đi.”