Chiến Thần Phong Vân

Chương 390



Diệp Huyền Tần: “Có thể tra được xem ông ta gọi điện cho những ai không?”

Sói Hoang đáp: “Không tra được. Dù sao tín hiệu di động của quân đội đều đã được mã hóa cả rồi, tôi chưa có đủ quyền hạn để được đọc giải mã.”

Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, vài ngày tới có khả năng Hồ Thanh Sơn sẽ có hành động, cậu chú ý theo dõi sát sao ông ta cho tôi.”

“Có thể tóm gọn kẻ thao túng phía sau Hồ Thanh Sơn hay không phải dựa vào hành động lần này.”

Sói Hoang: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Đúng rồi, tôi còn có một việc không biết có nên nói cho anh biết hay không.”

Diệp Huyền Tần: “Nói đi.”

Sói Hoang: “Chuyện là thế này, dường như dạo này em Tư đang ghen với ai đó, cứ mãi càu nhàu bên tai tôi…”

Diệp Huyền Tần: “Ghen gì là ghen gì? Cậu trêu chọc cô ấy à?”

Sói Hoang: “Không phải, em Tư ghen bởi vì anh đó.”

“Cô ấy nói anh quá thiên vị Độc Lang, không những để anh ta ở lại Tân Hải giúp đỡ anh, còn đưa anh ta đến thành phố Giang để thay anh ra mặt… Còn cô ấy thì muốn đến gặp anh một lần anh cũng không cho.”

“Em Tư nói bây giờ cô ấy muốn từ bỏ tất cả để đến Tân Hải làm việc cho anh…”

Diệp Huyền Tần chỉ thấy đau đầu, em Tư vẫn không khiến người ta bớt lo hơn chút nào.

Rõ ràng đã nắm quân hàm cấp tướng rồi mà trước mặt anh vẫn còn ra vẻ như thiếu nữ mới lớn.

Anh vội vàng cự tuyệt: “Cảnh cáo em Tư, để cô ấy không làm loạn lung tung. Nếu dám vi phạm mệnh lệnh của tôi, lập tức điều xuống hậu cần nấu cơm, từ nay trở đi đừng hòng cầm súng thêm một lần nào nữa.”

“Hiện giờ toàn bộ thành phố Tân Hải, thậm chí là cả tỉnh Hà Tây đều đang có phong ba bão táp, nếu cô ấy đến sẽ làm hỏng kế hoạch của tôi.”

Sói Hoang đáp ứng: “Vâng, tôi sẽ truyền đạt lại ý của anh.”

Diệp Huyền Tần: “Đúng rồi Sói Hoang này, tôi hỏi cậu nhé, khi một người đàn ông và một người phụ nữ đã quyết định sẽ sống với nhau cả đời, chuẩn bị làm đám cưới rồi, vậy họ còn thiếu một bước nào nữa?”

Sói Hoang trầm ngâm trong chốc lát, rồi đáp: “Có phải là chưa ngủ với nhau không?”

Diệp Huyền Tần: “Cút!”

Trần Hạ Lan khóc, khóc đến mức ruột gan quặn thắt, đau đớn khôn nguôi.

Đau quá, đau quá.

Sự đau đớn về mặt thể xác không thể so được với nỗi đau trong tâm hồn, cô ta chỉ muốn chết đi.

Đả kích mà cô ta nhận được ngày hôm nay thực sự quá lớn.

Ban đầu cô ta vốn đã có thể sống trên thiên đường, nhưng cuối cùng lại phải lưu lạc xuống dưới âm tào địa phủ!

Cô ta không cam lòng!

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, mẹ cô ta – Trần Uyên – đi vào trong.

Trên đầu bà ta toàn là tàn hương, trên người cũng mang theo mùi hương khói, chắc chắn bà ta vừa đi thắp hương bái Phật, cầu nguyện cho Trần Tiến Hà.

Nhìn đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc của Trần Hạ Lan, không những Trần Uyên không an ủi mà còn kêu ca: “Khóc với lóc, khóc có làm được gì đâu hả, khóc thì cứu được em trai mày chắc?”

“Mau đi nấu cơm đi, tao đói rồi.”

Trần Hạ Lan nói: “Mẹ ơi, hiện giờ con đang mệt lắm, con muốn ở một mình thôi.”

“Mẹ tự đi nấu gì ăn đi.”

Trần Uyên càng bất mãn hơn: “Đã không có công ăn việc làm rồi, giờ đến một bữa cơm mày cũng không nấu cho tao ăn, đúng là cái loại vứt đi, tao còn cần mày để làm gì cơ chứ.”

“À phải rồi, ngày mai Thích Nguyên đại sư sẽ lập đàn cầu nguyện cho em trai mày, xua đuổi vận rủi của thằng bé, cần có ba mươi lăm triệu tiền hương hoa.”

“Mày mau đưa tiền ngay cho tao đi, sáng sớm mai tao sẽ đến chùa Lôi Âm để gặp ông ấy.”

Trần Hạ Lan lập tức nổi khùng lên: “Mẹ ơi, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, gã đại sư gì đó ở chùa Lôi Âm kia chỉ là một kẻ lừa đảo mà thôi.”

“Sao mẹ cứ đi tìm ông ta nữa vậy! Chỉ toàn lãng phí tiền của.”

Trần Uyên cũng nổi cơn tam bành: “Mày câm ngay. Thích Nhiên đại sư mà mày cũng dám xúc phạm à? Lỡ chẳng may chọc giận ngã Phật, ngã Phật không phù hộ cho em trai mày nữa thì phải làm sao đây hả?”

“Nhanh chóng đưa tiền đây cho tao, rồi làm lễ chịu tội với ngã Phật đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.