Chiến Thần Phong Vân

Chương 391



Trần Hạ Lan tức giận nói: “Không có.”

“Bây giờ ngay cả tiền mua rau chúng ta còn không có thì con lấy đâu ra ba lăm triệu để biếu cho ông ta.”

Trần Uyên tức giận giậm chân: “Không có tiền? Đây là tiền cứu mạng của em trai mày mà mày lại nói là không có!”

“Tao nghĩ rõ ràng là mày không muốn em trai mày được sống tốt.”

“Không có tiền cũng không sao, mày đi tù thay cho em trai mày cũng được.”

“Bây giờ cả nhà chúng ta đều trông cậy vào em trai mày nối dõi tông đường. Nếu như em trai mày xảy ra chuyện không hay gì thì nhà họ Trần chúng ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”

“Còn mày, nếu mày ở nhà cũng vô dụng thì thà vào trong tù mà làm đứa ăn hại. Trong tù còn được ăn uống miễn phí.”

Trần Hạ Lan tức đến mức sắp khóc.

Mẹ cô muốn ép cô phải vào tù thay em trai mình.

Em trai là con của mẹ còn cô là do mẹ nhặt về sao?

Có cha mẹ nhà ai mà bất công như vậy không.

Trần Hạ Lan phản bác lại: “Nếu mẹ muốn thì mẹ đi ngồi tù thay cho con trai của mẹ đi, con sẽ không đi.”

Trần Uyên tức giận: “Mày…mày dám nói muốn mẹ mày vào tù…mày là đồ bất hiếu!”

“Đáng nhẽ lúc mày vừa mới sinh ra tao nên bóp chết mày.”

Trần Hạ Lan hét lên: “Bóp chết con? Nếu mẹ thật sự bóp chết con thì mẹ đã chết đói từ lâu rồi.”

“Mẹ quên mất mấy năm nay là ai nuôi sống gia đình này, là ai kiếm tiền cho mẹ ăn mẹ mặc rồi sao?”

“Là con, chính là con, là Trần Hạ Lan!”

“Muốn nhắc đến em trai con phải không? Mẹ xem mấy năm nay nó mang về nhà chúng ta được đồng tiền lẻ nào chưa. Thậm chí chúng ta còn tiêu cho nó không tí tiền! Nó mới là đồ ăn hại, là đồ rác rưởi!”

“Nhưng mẹ thì sao, từ trước đến nay đều đối xử tốt với em trai mà bất công với con, coi em trai như tổ tiên mà cung phụng, tiền mà mẹ chi tiêu đó đều là tiền của con.”

“Cho đến bây giờ mẹ cũng chưa bao giờ lo lắng cho con. Dù con có mệt mỏi hay khó khăn thế nào, mẹ cũng chưa từng nói với con một lời cảm ơn nào!”

Trần Uyên bị sốc.

Cái đứa con vô dụng này lại dám chống lại chính mình kịch liệt như vậy!

Phản rồi, nó đang muốn làm phản rồi!

Trần Uyên cầm chổi mắng: “Mày…mày dám chửi mẹ mày!”

“Hôm nay tao sẽ đánh chết mày, đánh chết mày.”

“Mày dám nói em trai mày là rác rưởi? Cho dù em trai mày là rác rưởi thì nó cũng hơn mày gấp ngàn lần, vạn lần!”

Cây chổi trong tay Trần Uyên đánh mạnh vào Trần Hạ Lan.

Nước mắt của Trần Hạ Lan tuôn ra như suối.

Đau đớn trên người cũng không là gì bởi trái tim của cô đã vỡ nát rồi rồi!

Cô đứng dậy đi về phòng ngủ như một cái xác không hồn rồi đóng sầm cửa lại!

Ông trời, ông đối xử với tôi thật bất công!

Tại sao tôi lại sinh ra trong một gia đình như vậy!

Thậm chí một người quan tâm và an ủi tôi cũng không có!

Nếu…nếu như cô không chia tay với Diệp Huyền Tần, thì hiện tại nhất định anh ấy có thể bảo vệ bản thân mình, nắm giữ một mảnh bầu trời cho riêng mình.

Nhưng…trên thế giới này, ở đâu tồn tại cái gọi là nếu như.

Càng nghĩ về nó, cô càng buồn hơn và cô bắt đầu khóc.

Một lúc sau, cô ta đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

“Mọi thứ tôi trải qua bây giờ đều do Diệp Huyền Tần mang đến cho tôi.”

“Nếu tôi không thể có được anh ta thì tôi sẽ hủy hoại anh ta!”

Cô lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Hồ Thanh Sơn.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Hồ Thanh Sơn sốt ruột nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi đang nỗ lực cứu Trần Tiến Hà.”

“Mấy người đừng thúc giục nữa, nếu lại thúc giục nữa thì tôi sẽ mặc kệ.”

Trần Hạ Lan vội vàng nói: “Ông Sơn, tôi tìm ông không phải là nhờ ông cứu em trai tôi.”

Hồ Thanh Sơn nghi ngờ nói: “Vậy cô tìm tôi làm gì?”

Trần Hạ Lan nói: “Tôi có một kế hoạch khiến Diệp Huyền Tần thân bại danh liệt, tan cửa nát nhà. Không biết liệu ông Sơn có quan tâm không”.

Hồ Thanh Sơn khinh thường nói: “Ngay cả tôi đều khó có thể gây sự với anh ta thì sao cô có thể làm cho anh ta tan cửa nát nhà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.