Nhưng mà ở đây nhiều đứa trẻ như vậy nên Diệp Huyền Tần vẫn không bộc phát.
Anh kìm chế cơn tức giận của mình rồi đi đến cuối hàng, nhẹ nhàng ôm lấy Uyển Nhi.
Uyển Nhi nghẹn ngào nói: “Bố ơi, Uyển Nhi không tốt và đã gây rắc rối cho bố…”
“Uyển Nhi đã làm sai.”
Diệp Huyền Tần đau lòng lau nước mắt cho bé: “Uyển Nhi rất ngoan, Uyển Nhi không làm gì sai, là lỗi của cô giáo.”
“Đi nào, sau này cô giáo sẽ xin lỗi con.”
Uyển Nhi không nói, nhưng vùi đầu vào vòng tay của Diệp Huyền Tần.
Cô bé sợ hãi không dám đối mặt với cô giáo.
Anh ôm Uyển Nhi đi đến gần hiệu trưởng, lãnh đạm nói: “Chuyện ăn cơm thừa hay là nhặt rác tạm thời không nhắc tới nữa, tôi hỏi cô, con gái tôi bị thương với đồ ăn dính trên người là đã xảy ra chuyện gì?”
Hiệu trưởng ngạo nghễ nói: “Hừ, còn không phải tại con bé quá ngu ngốc. Lúc ăn cơm thì làm vỡ bát canh, mảnh vỡ cái bát thì đâm vào ngón tay, rau canh thì đổ lên người.”
Diệp Huyền Tần: “Vậy thì tại sao lại dấu tay trên mặt con bé?”
Hiệu trưởng: “Tôi biết sao được, có thể do đứa trẻ nào đó làm ra.”
“Trong trường mẫu giáo có rất nhiều trẻ em, tôi không thể chỉ để ý một học sinh được.”
Diệp Huyền Tần ngồi xổm xuống, hỏi: “Uyển Nhi, lời cô giáo nói có đúng không?”
Uyển Nhi cẩn thận nhìn nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng trợn mắt liếc cô bé một cái làm Uyển Nhi sợ hãi lùi lại, không dám mở miệng.
Trái tim của Diệp Huyền Tần càng thêm đau xót.
Hiệu trưởng chết tiệt, rốt cuộc cô ta đã ngược đãi Uyển Nhi đến mức nào mà khiến Uyển Nhi sợ cô ta đến vậy.
Diệp Huyền Tần dùng cơ thể chặn hiệu trưởng để ngăn Uyển Nhi không nhìn thấy cô ta.
“Uyển Nhi, trước đây giáo viên có dạy con rằng trẻ con không được nói dối không?”
Uyển Nhi gật đầu.
Diệp Huyền Tần cười nói: “Đúng vậy. Thực ra cô giáo đang kiểm tra con xem con có thể nói thật hay không.”
“Bây giờ con hãy nói sự thật với bố, chuyện gì đã xảy ra?”
Uyển Nhi hỏi lại anh: “Thật sao? Cô giáo đang kiểm tra con sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên.”
“Sau khi kiểm tra con xong, cô giáo sẽ kiểm tra những đứa trẻ khác.”
Uyển Nhi nói: “Uyển Nhi nói sự thật, Uyển Nhi không nói dối.”
“Lúc con đang rửa bát thì lỡ tay làm bể bát rồi bị mảnh vỡ cứa đứt ngón tay.”
“Rau canh trên người con là bị một bạn đổ lên.”
“Còn có…cô giáo nhìn thấy con làm vỡ bát nên tát Uyển Nhi…”
Cái gì!
Trong khoảnh khắc đó Diệp Huyền Tần thực sự có ý muốn rút súng.
Để một đứa trẻ nhỏ như vậy đi rửa bát!
Thậm chí đứa bé vô tình làm vỡ bát thì tát nó!
Rốt cuộc trái tim cô ta được làm bằng gì!
Còn không bằng súc vật!
Nhưng anh cũng không bùng nổ lúc này bởi lo lắng sẽ dọa sợ Uyển Nhi.
Anh hít một hơi thật sâu và nói: “Uyển Nhi rất ngoan, con đã vượt qua bài kiểm tra của giáo viên.”
“Sau này cô giáo sẽ thưởng cho con. Bây giờ con có thể trở lại xe chờ được không?”
Uyển Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”
Diệp Huyền Tần đặt Uyển Nhi vào trong xe khóa cửa rồi sau đó quay lại, anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bị anh nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy hơi chột dạ, vội vàng phân bua: “Anh nhìn cái gì!”
“Tại con bé đánh đứa trẻ khác trước nên đứa bé đó mới đổ canh rau lên người con bé.”
“Vì muốn giáo dục con bé nên tôi mới phạt nó rửa bát. Con bé quá ngu ngốc nên mới làm vỡ bát đĩa và bị đứt ngón tay”.
“Hừm, cái loại vừa nghèo vừa ngu xuẩn này còn đi học làm gì vậy? Về nhà học chuyển gạch với trồng trọt với anh…”
Bốp!
Hiệu trưởng không bị đề phòng nên ăn trọn một cái tát của Diệp Huyền Tần.