Uyển Nhi mừng rỡ vội vàng hôn lên má Diệp Huyền Tần: “Cảm ơn bố nhiều.”
Lý Hồng Anh khen ngợi từ tận đáy lòng: “Con bé này lanh lợi hoạt bát thật đó, làm người ta thích chết đi được. Cô bé, con tên gì thế?”
Uyển Nhi ngoan ngoãn đáp: “Thưa bà, con tên là Uyển Nhi.”
Lý Hồng Anh cười hiền sờ đầu Uyển Nhi: “Uyển Nhi ngoan ngoãn lễ phép thật. Đúng rồi Uyển Nhi, hai người bố trong bức tranh này là sao thế hả con?”
Nhìn thấy bức tranh, hai mắt Uyển Nhi sáng lên, nói: “Bố ơi, đây là quà con tặng cho bố đấy, bố thấy có đẹp không ạ?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đẹp lắm, tranh Uyển Nhi vẽ thì tất nhiên là phải đẹp cực kì đẹp rồi.”
Uyển Nhi nói: “Bà ơi, đây là bố, đây là bố ruột của con. Thế nhưng bố ruột con bị bệnh nên phải nằm trong bệnh viện rồi, không thể chăm sóc cho con được nên con mới đến sống cùng với bố nuôi đấy. Bố nuôi tốt với con lắm, bố mua quần áo mới cho Uyển Nhi này, bố lại còn mua đồ chơi cho con nữa… Uyển Nhi có hai người bố, thật là vui.”
Lý Hồng Anh cười tít cả mắt, mặt hiện ra nếp nhăn.
Thì ra Diệp Huyền Tần chẳng có mối quan hệ nam nữ bất chính gì cả, thậm chí còn là người có tình có nghĩa, giúp bạn nuôi con gái.
Do bà đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, suy bụng ta ra bụng người rồi.
Lý Hồng Anh nói: “Huyền Tần à, hôm nay cậu có rảnh không? Cậu đến nhà cô cho biết nhà, tiện thể thì cũng nhanh chóng xác định ngày cưới của cậu với Hạ Mộng, chúng ta làm nhanh để khỏi đêm dài lắm mộng.”
Trông vẻ mặt xum xoe nịnh nọt của bà ta như hận không thể cho con gái mình cưới Diệp Huyền Tần luôn ở đây.
Hạ Mộng cũng nhìn Diệp Huyền Tần với ánh mắt đầy chờ mong.
Tuy cô ấy biết rõ Diệp Huyền Tần đã có Từ Lam Khiết nhưng… Hai người đó vẫn còn chưa kết hôn đấy thôi.
Trải qua chuyện này, cô ấy phát hiện ra mình ngày càng chìm sâu vào đoạn tình cảm ấy không thể thoát ra nổi.
Thế nhưng Diệp Huyền Tần lại lắc đầu: “Thật lòng xin lỗi, hôm nay em không có thời gian rảnh.”
“Đám Mạnh Cường kia ỷ mạnh hiếp yếu, kiếm những đồng tiền dơ bẩn nên em phải dạy dỗ cho bọn họ lại một chút để bọn họ không làm những chuyện hại người hại đời nữa.”
Hạ Mộng và Lý Hồng Anh cùng ủ rũ thất vọng.
Lý Hống Anh nói: “Huyền Tần à, chuyện của cậu quan trọng hơn nên cậu cứ đi xử lý công chuyện của mình trước đi.”
“Còn chuyện đến cho biết nhà thì khi nào cậu có thời gian cứ thoải mái đến nhà cô chơi nhé.”
Diệp Huyền Tần gật đầu nói: “Được, cứ quyết định thế đi.”
Lý Hồng Anh và Hạ Mộng lưu luyến mãi rồi cũng phải ra về.
Diệp Huyền Tần ôm Uyển Nhi trong lòng đi tới chỗ Mạnh Cường và đám bụi đời đầu đường xó chợ.
Mạnh Cường và đàn em của mình đang tự vả mặt, thấy Diệp Huyền Tần đi tới thì lại đánh mạnh hơn.
Diệp Huyền Tần hờ hững nói: “Dừng tay lại.”
Mạnh Cường lập tức dừng tay, người run lẩy bẩy như cầy sấy, mồ hôi lạnh làm ướt cả quần áo sau lưng.
Bọn họ sống hay chết gì đều do một lời của Diệp Huyền Tần quyết định.
Trong mắt bọn họ, Diệp Huyền Tần chính là sự tồn tại sánh ngang với thần chết diêm vương, có thể phán bọn họ sống hay chết!
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi không cần biết trước đây các cậu thế nào nhưng một khi đã đi theo tôi thì tôi không cho phép tất cả các cậu làm những chuyện hại người hại đời, kiếm những đồng tiền dơ bẩn thế này nữa.”
Mạnh Cường lập tức nói: “Anh Diệp, đây là trách nhiệm của một mình tôi thôi, tôi đã ép các anh em phải đi theo mình nên chẳng liên quan gì tới bọn họ cả. Anh muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt tôi đây này.”
Đám anh em cũng vội vàng cầu xin cho Mạnh Cường: “Anh Diệp, đó giờ chúng tôi chưa từng làm những chuyện này, cũng không ăn mấy đồng tiền dơ bẩn đó.”
“Nhưng mà gần đây mẹ anh Cường bị bệnh phải nằm viện, thiếu thốn một khoảng tiền giải phẫu rất lớn nên bất đắc dĩ phải ra mặt cho Lưu Béo.”
“Nhưng sai thì cũng đã sai rồi, chúng tôi mặc cho anh muốn giải quyết thế nào cũng được, không một lời oán hận.”