Sáng sớm, ngoài cửa phòng khám đã có một hàng người thật dài xếp dọc bên ngoài, điều đó khiến con phố Thanh Hàng vốn heo hút đìu hiu vì vì quá ư là vắng vẻ trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Đây là tình hình bình thường mỗi ngày của phòng khám.
Tay nghề khám chữa bệnh của Từ Huy Hoàng cũng không cao siêu gì mấy nhưng những người đến đây khám bệnh đều là những người làm công việc tay chân sống gần đó, bệnh bọn họ mắc phải chỉ là những chứng bệnh thường thấy vặt vãnh không đáng kể, với Từ Huy Hoàng thì những căn bệnh đó vẫn dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa nơi này có giá cả vừa phải, chi phí khám chữa bệnh không đắt đỏ nên cũng không phải đau lòng khi bỏ ra quá nhiều tiền.
Người dân buôn làng xóm nhỏ trong vòng bán kính năm cây số thường thích tới đây khám bệnh.
Trong những người xếp hàng có một tên béo cứ lấm la lấm lét nhìn dáo dác xung quanh mãi.
Sau khi chắc chắn Diệp Huyền Tần không có trong phòng khám thì người đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người đó cũng chẳng phải ai xa lạ, đó chính là Lưu Béo thường được nhắc tới trong thời gian gần đây.
Anh ta chạy tới đến tìm Từ Huy Hoàng để “khám bệnh”.
Nhìn những người xếp thành một hàng thật dài, Lưu Béo hơi mất kiên nhẫn.
Với tính tình của anh ta trước kia thì chắc đã chen ngang hàng từ lúc nào rồi.
Thế nhưng anh ta nghĩ nếu như bây giờ ngang ngược chen hàng thế này mà làm lớn chuyện lên thì sẽ kéo Diệp Huyền Tần tới, thế thì âm mưu của anh ta sẽ bị vạch trần và kế hoạch lớn cũng không thể đi tới đâu.
Cuối cùng phải chấp nhận nhẫn nhịn.
Nhịn một hồi kéo dài đến tận giữa trưa.
Từ Huy Hoàng cười hiền hòa nhìn bệnh nhân béo mập che mặt trước mặt mình: “Cậu cảm thấy khó chịu ở đâu thế?”
Lưu Béo nói: “Gần đây tôi cảm thấy hoa mắt và choáng váng đầu, tay chân rệu rã không hề có sức, cứ thấy nhợn nhợn nôn khan.”
Từ Huy Hoàng gật đầu nói: “Giơ tay lên đây để tôi bắt mạch cho cậu xem thế nào.”
Lưu Béo vội vàng đưa cánh tay tròn ục ịch lên.
Từ Huy Hoàng bắt mạch được một lát và nói: “Không có vấn đề gì lớn cả, nguyên nhân chủ yếu là do cơ thể cậu thiếu dương, dương hư thôi. Những ngày sắp tới để ý cai thuốc lá, kiêng cử rượu bia và hạn chế làm chuyện vợ chồng, ăn nhiều rau dưa giảm bớt thịt lại, chú ý đến thời gian nghỉ ngơi, mười ngày đổ lại tình trạng này sẽ giảm đi thôi.”
“Tiếp theo.”
Lưu Béo vội vàng hỏi: “Bác sĩ ơi, ông kê cho tôi chút thuốc uống đi, dù là thuốc bổ thôi cũng được nữa.”
Từ Huy Hoàng cười nói: “Thuốc luôn có ba phần độc, tuy là uống thuốc có thể giảm bớt triệu chứng cũng như tình trạng bệnh khá nhanh nhưng ít nhiều gì cũng sẽ có tác dụng phụ. Tình trạng bệnh của cậu hiện giờ hoàn toàn không cần thiết phải dùng đến thuốc.”
Lưu Béo nói: “Đừng thế mà, ông cứ kê cho tôi ít thuốc đi, có tác dụng thì chút tác dụng phụ kèm theo cũng được nữa, khoảng thời gian gần đây đầu tôi choáng váng dữ dằn lắm.”
Từ Huy Hoàng dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên ông gặp phải một người chủ động yêu cầu có thuốc mua về uống đấy.
Ông cầm hồ sơ bệnh án, đang định ghi kết quả chẩn đoán vào thì Lưu Béo đã cản lại.
“Chờ đã bác sĩ, ông khỏi viết kết quả chẩn đoán đi được không? Ừm… Ông biết mà, hà hà.”
Từ Huy Hoàng thoải mái đồng ý: “Không sao cả.”
Dương hư, nói thẳng ra chính là thận hư.
Chẳng có người đàn ông nào muốn cho người ta biết thận mình hư cả.
Ông không viết kết quả chẩn đoán mà chỉ viết đơn thuốc vào rồi bảo anh ta đi bốc thuốc.
Lưu Béo cầm đơn thuốc đi lấy thuốc rồi cực kì lo lắng rời khỏi phòng khám.
Anh ta không về nhà luôn mà rẽ vào một cửa hàng thư pháp.
“Ông chủ, ở đây có dịch vụ mô phỏng chữ viết không?”
Ông chủ cười nói: “Tất nhiên là có rồi, cho hỏi là cậu muốn mô phỏng chữ viết của ai thế?”
Lưu Béo đưa sổ khám bệnh ra cho ông ta: “Giúp tôi mô phỏng lại chữ của người, viết bốn chữ ung thư tuyến tụy vào chỗ kết quản chẩn đoán cho tôi.”
Ông chủ nhìn lướt qua sổ khám và từ chối luôn không hề do dự: “Không nên làm thế, làm vậy không hay đâu, đây là sổ khám bệnh, làm giả bệnh án là hành vi vi phạm pháp luật, chúng tôi không chấp nhận những vụ làm ăn thế này.”
Lưu Béo lấy ra hai cọc tiền trong túi đập lên bàn: “Ông chủ, giúp đỡ chút đi mà. Tôi chỉ muốn dùng nó để lừa dịch vụ bảo hiểm y tế thôi chứ không có làm gì ghê gớm đâu.”
Đứng trước giá trị của đồng tiền, tim ông chủ đập thình thịch.
Ông chủ đồng ý.
Ông ta quan sát nét chữ của Từ Huy Hoàng thật cẩn thận rồi lại lấy giấy nháp ra luyện đâu đó hơn mười lần rồi cuối cùng mới viết bốn chữ “ung thư tuyến tụy” lên chỗ kết quả chẩn đoán bị bỏ trống nơi đó.
Lưu Béo cất sổ khám bệnh đi thật cẩn thận.
Đây không phải là sổ khám bệnh bình thường, nó có đủ sức mạnh để phán xem Diệp Huyền Tần sẽ sống hay chết!”