Bấy giờ, Phạm Thúy Lan bỗng nhiên mở miệng: “Người đẹp, làm bạn gái của tôi đi.”
“Chẳng những tôi có thể tặng cho em tảng nguyên thạch này mà thậm chí còn có thể cho em làm chủ của cả gia tộc mình, thế thì em không cần phải lo lắng đến chuyện bị người nhà đè đầu cưỡi cổ nữa.”
Mọi người không nói gì.
Một cô gái xinh đẹp thế này mà sao cứ ngậm miệng mở miệng là đòi giành một cô gái đẹp khác thế, tức chết đi được ấy.
Từ Nam Huyên tức giận trừng mắt nhìn Phạm Thúy Lan, không nói chuyện.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Phạm Thúy Lan, loại người như cô chắc phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại mất. Lấy một tảng đá rác ra đòi theo đuổi người của tôi, bộ không thấy mất mặt hả?”
Phạm Thúy Lan lạnh lùng bảo: “Anh chỉ là mèo mù vớ phải cá rán nói trúng một lần thôi mà tưởng mình là cao thủ thật đấy hả?”
“Nào, cắt tảng nguyên thạch của tôi ra đi, tôi muốn vả vào mặt tên này thật mạnh.”
Nhân viên vội vàng hỏi: “Cho hỏi cô Thúy Lan muốn cắt thế nào?”
Phạm Thúy Lan còn chưa kịp mở miệng thì mọi người đứng vây xem đã lên tiếng nói: “Thế mà cũng phải hỏi nữa hả? Đương nhiên là cắt từ ngoài vào rồi.”
“Đúng vậy, tôi có thể nhìn thấy lục lờ mờ qua lớp da bọc rồi, chắc chắn cắt nhẹ từ ngoài vào sẽ thấy xanh ngay thôi.”
Phạm Thúy Lan: “Từ ngoài vào.”
Nhân viên lập tức bận rộn làm việc.
Quả nhiên, bọn họ chọn bừa một vị trí nào đó “ma sát” một chút thì đã nhìn thấy lục rồi.
Bọn họ lại thay đổi thêm mấy vị trí nữa thì cũng “cọ” ra lục.
Hơn nữa trông phẩm chất của nó từ bên ngoài thì chắc là “đế vương lục”.
Có rất nhiều người xúc động ngân ngấn nước mắt.
Có thể tận mắt nhìn thấy đế vương lục nặng hơn ba tấn xuất hiện ở đây thế này thì dù có chết cũng không tiếc hận gì nữa rồi.
Xúc động nhiều nhưng mọi người cũng thấy hâm mộ.
Hâm mộ Phạm Thúy Lan tiện tay vung tiền ra đã lời được cả ngàn tỷ đồng.
Có người nói: “Cô Thúy Lan, tôi ra giá một ngàn tỷ, cô bán lại tảng nguyên thạch này cho tôi đi.”
“Bây giờ có thể chắc chắn đây là tảng đế vương lục rồi, một ngàn tỷ á? Ông khinh thường ai thế, tôi ra giá một ngàn ba trăm tỷ.”
“Cô Thúy Lan, tôi sẵn sàng ra giá một ngàn tỷ để mua nửa tảng nguyên thạch.”
Phạm Thúy Lan không để ý tới mọi người mà chỉ nhìn Diệp Huyền Tần: “Này tên họ Diệp kia, mặt có đau không?”
Diệp Huyền Tần lắc lắc đầu: “Đau ư? Người đau là cô mới đúng đấy.”
“Đúng là tảng nguyên thạch này rất lớn, hơn nữa đế vương lục bên ngoài cũng đáng giá kha khá tiền nhưng phẩm chất ngọc bên trong thì tôi cũng không dám khen tặng.”
“Cô bỏ tám trăm bảy lăm tỷ ra để mua nó thì ít nhất phải lỗ mất bảy trăm tỷ.”
Mọi người cười vang thành tiếng.
“Ha ha, người này đúng là đánh chết vẫn không chịu thua.”
“Bây giờ sự thật bày ra ngay trước mắt, còn không chịu cúi đầu nhận thua, không biết điều một tí gì.”
“Tôi nghĩ người này hoàn toàn không biết gì về cược đá cả, tảng đá trước đó cậu ta chỉ đoán trúng nhờ vận may mà thôi.”
“Đúng đúng đúng, nếu người này biết cược đá thì tôi sẽ ăn phân cho mọi người xem.”
Diệp Huyền Tần nhìn người nói câu sau cùng, nói: “Được, tôi vẫn chưa được thấy người nào ăn phân đấy.”
“Phạm Thúy Lan, cô có dám cho mọi người xem thử tình trạng bên trong của tảng nguyên thạch không?”
Phạm Thúy Lan: “Có gì đâu mà không dám.”
“Nói thật, tôi cũng rất muốn xem thử người ăn phân, thế nhưng chắc là tôi sẽ không thua đâu nên người đó không cần phải ăn. Thế này nhé, nếu tôi cắt ra hàng tốt thì anh ăn phân cho mọi người xem được không?”
Từ Lam Khiết vội vàng nói: “Diệp Huyền Tần, không thể đồng ý được. Cũng trễ rồi nên chúng ta mau về nhà thôi.”
Mặc dù Từ Lam Khiết không hiểu gì nhiều nhưng cô cũng nhận ra tảng nguyên thạch này là hàng quý.
Diệp Huyền Tần cá cược với cô ta thì chắc chắn sẽ thua, chẳng có gì để nghi ngờ.
Ăn phân là chuyện không thể rồi nhưng chắc chắn Phạm Thúy Lan sẽ gây khó gây dễ cho Diệp Huyền Tần từ nhiều mặt khác.
Cô ta có thể bỏ ra tám trăm bảy lăm tỷ thì chắc chắn phải là người có quyền có thế nên tốt nhất là không làm mọi việc trở nên quá phức tạp.
Thế nhưng, Diệp Huyền Tần lại an ủi Từ Lam Khiết, nói: “Lam Khiết, em cứ yên tâm đi, tôi biết giữ chừng mực mà.”