Chiến Thần Phong Vân

Chương 442



hệ công việc nên chuyện riêng thì đừng nói vào lúc này. Yên tâm đi, tôi không trách cô.”

Cô lấy tư cách gì để trách móc Hạ Mộng?

Người ta là bạn thời cấp ba với Diệp Huyền Tần, quen biết nhau trước, tình cảm cũng chắc chắn vững vàng hơn sơ với cô nhiều.

Nói đi nói lại thì cô mới là “kẻ thứ ba”.

Hạ Mộng nghe thế thì cuối cùng sợi dây căng như dây đàn trong lòng mới được thả lỏng: “Không trách tôi ư? Xem ra anh Huyền Tần đã nói trước với cô rồi. Vậy là tốt rồi, trước đó tôi còn lo lắng cô sẽ trách tôi đấy.”

“Cô Lam Khiết, tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi làm việc trước đây.”

Từ Nam Huyên nhìn bóng lưng của Hạ Mộng , hận nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, bây giờ kẻ thứ ba trở nên ngang ngược như thế ư, chạy đến trước mặt vợ cả khoe khoang nữa kìa. Hừ, Từ Lam Khiết, chị nghiêm túc đề nghị em hãy đuổi việc cô ta đi!”

Từ Lam Khiết thở dài: “Đi hoàn thành nghi thức khánh thành đã, bây giờ ngoài công việc ra em chẳng muốn quan tâm đến bất kì thứ kì nữa rồi.”

Gia định họ vào trong hội trường Tình Yêu Khuynh Thành.

Bên trong hội trường lớn đã có rất nhiều người đang chờ.

Sau khi nhìn thấy Từ Lam Khiết, mọi người đều đi tới chúc mừng.

Cũng có rất nhiều người chủ động hỏi thăm về Diệp Huyền Tần, điều này làm cho Từ Lam Khiết cảm thấy xấu hổ gấp ngàn lần.

Để tránh sự xấu hổ, bọn họ đành phải đưa Từ Lam Khiết vào phòng nghỉ, chờ nghi thức khánh thành bắt đầu thì lại ra.

Thế nhưng không ngờ rằng họ đã vào trong phòng nghỉ rồi vẫn không được yên tĩnh.

Chẳng mấy chốc chuông cửa phòng nghỉ đã bị ấn vang.

Từ Lam Khiết nói: “Tiến vào đi.”

Cửa được mở ra, bốn người bước vào.

Nhìn thấy người đó, gia đình Từ Lam Khiết giật mình.

Không ngờ lại là Từ Hiên Lâm, cha con Từ Huy Hùng cùng với Trần Hạ Lan và mẹ con Trần Uyên.

Tuy rằng gia đình Từ Lam Khiết cực kì không muốn gặp bọn họ nhưng vì sự lễ phát nên vẫn nói: “Hoan nghênh mọi người đến tham gia nghi thức khánh thành Tình Yêu Khuynh Thành.”

“Mời ngồi, buổi lễ khánh thành sắp bắt đầu rồi.”

Từ Hiên Lâm lạnh lùng nói: “Chúng tôi không tới để tham gia buổi lễ khánh thành này.”

“Ồ?” Từ Lam Khiết kinh ngạc hỏi: “Thế mọi người tới đây để làm gì?”

Từ Hiên Lâm ngước mắt nhìn Trần Hạ Lan, nói: “Hạ Lan, cô nói đi.”

Trần Hạ Lan đắc ý nói: “Từ Lam Khiết, bây giờ cậu làm ăn phát đạt rồi nên cảm thấy bản thân mình cực kì tài giỏi đúng không? Nói thật cho cậu biết luôn nhé, nhà mấy người sắp gặp phải tai ương đến nơi rồi, nếu không phải là tù tội thì cũng táng gia bại sản hết cả…”

Cô ta còn chưa nói xong thì Từ Nam Huyên đã phản bác cực kì gay gắt: “Con ả đàn bà đê tiện kia câm miệng lại. Cô cảm thấy mình không thể sánh bằng em gái tôi nên chạy tới đây dùng cái miệng móc mỉa để tạo cảm giác thượng đẳng bằng cái miệng đó hả?”

“Hừ, cô có tin là không cần Lam Khiết phải ra tay thì một ngón cái của tôi thôi là đủ để nghiền nát cô rồi không?”

Trần Hạ Lan nói: “Móc mỉa ư? Ha ha ha, tôi không hề móc mỉa gì các người cả đâu nên đừng hiểu lầm nhé, tôi ăn ngay nói thật mà thôi.”

“Từ Huy Hoàng, tốt nhất ông nên cân nhắc cho kỹ, nếu như một nhà mấy người đều phải vào tù thì chắc chắn tài sản đang có sẽ được sung vào của công, hơn nữa cô cháu gái Uyển Nhi của ông cũng không có ai chăm sóc. Bây giờ tôi có thể cho các người một cơ hội, chuyển hết tất cả tài sản của mấy người cho tôi, để đổi lại, tôi có thể giúp các người chăm sóc Uyển Nhi cả đời, thậm chí là tôi có thể giúp các người cầu xin đôi ba câu để cứu lấy một mạng nhà mấy người đấy.”

Từ Huy Hoàng cau mày: “Trần Hạ Lan, cô luôn miệng nói chúng tôi sắp gặp phải tù tội tai ương, rốt cuộc chúng tôi đã phạm phải tội gì?”

Trần Hạ Lan đắc ý nói: “Thật lòng xin lỗi, bây giờ tôi vẫn chưa thể nói cho các người biết được. Thế nhưng mấy người sẽ biết được nó nhanh thôi.”

“Các người không muốn nhìn Uyển Nhi lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành một kẻ ăn xin chứ? Ha ha ha, nếu không muốn thì nhanh chóng chuyển tài sản lại cho chúng tôi đi, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.