Gả cho tên mập mạp chết bầm này thì cô ấy đâm đầu chết quách đi cho rồi.
Khi cô ấy vẫn còn đang do dự thì Từ Lam Khiết bỗng nhiên dồn dập hỏi: “Hạ Mộng, cô… Cô vừa mới nói cái gì?”
“Cô… Cô và Diệp Huyền Tần không hề đến với nhau ư?”
Hạ Mộng sửng sốt: “Cô Lam Khiết, cô không biết chuyện này ư?”
“Trước đó cô có nói cô sẽ tha thứ tôi, tôi cứ tưởng rằng cô đã biết tôi ép anh Huyền Tần tạm thời giả làm bạn trai tôi để làm tấm bình phong nên mới không chấp nhặt chuyện đó với tôi.”
Từ Lam Khiết hít thật sâu: “Cho nên chuyện cô muốn nói thẳng thắn với tôi chính là chuyện này đấy ư?”
Hạ Mộng nói: “Đúng vậy, chính là chuyện này. Thật lòng xin lỗi cô nha cô Lam Khiết, trước đó mẹ tôi ép tôi phải kết hôn, tôi bất đắc dĩ nên mới nhờ anh Huyền Tần làm tấm bình phong giúp tôi.”
“Tôi không ngờ lại tạo ra cho mọi người phiền phức rắc rối thế này, là do tôi đáng chết.”
Từ Lam Khiết không thể nhịn được nữa, nước mắt cứ tuôn ra như suối.
Tâm trạng cô bây giờ là vừa xúc động vừa xấu hổ chết người.
Xúc động vì Diệp Huyền Tần không hề phản bội mình.
Anh vẫn là người đàn ông tên Diệp Huyền Tần yêu thương cô nhất trên đời, thậm chí còn sẵn sàng trả giá bằng cả mạng sống để bảo vệ cô.
Áy náy xấu hổ là vì cô lại hiểu lầm anh và thậm chí còn chính miệng đuổi anh đi.
Cô hối hận đến nỗi xanh cả ruột rồi.
Hai mắt cô đẫm lệ nhìn Lý Khả Diệu: “Mẹ, Diệp Huyền Tần không phản bội con, anh ấy vẫn còn yêu con.”
Lý Khả Diệu cũng vui mừng: “Mẹ biết chuyện sẽ là như thế mà, Huyền Tần không phải là loại người không đáng tin như thế.”
Từ Lam Khiết nức nở nói: “Nhưng mà.. Nhưng mà chính miệng con đã đuổi anh ấy đi mất rồi.”
“Diệp Huyền Tần, em sai rồi, cầu xin anh hãy trở về đây đi được không! Hu hu hu, là do em hiểu lầm anh rồi, em sẽ không bao giờ sống tùy hứng cảm tính như vậy một lần nào nữa!”
Phạm Thúy Lan đi tới và cười vỗ vỗ vai Từ Lam Khiết: “Này cô gái, đừng khóc, Diệp Huyền Tần không thể trở về được nữa đâu. Tôi đã bày ra thiên la địa võng ở Tân Hải này rồi. Một khi Diệp Huyền Tần trở về thì sẽ bị bắt ngay lập tức.”
“Tôi thấy bây giờ em nên nhào vào vòng tay của tôi đi thì hơn. Yên tâm, sau này chắc chắn tôi sẽ đối xử với em còn tốt hơn cả Diệp Huyền Tần.”
Mặt mũi Từ Lam Khiết lập tức trở nên trắng bệch: “Cái gì… Cái gì?”
“Gần một ngàn người ngoài rìa Tân Hải chính là cái bẫy cô bày ra ư?”
Phạm Thúy Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi. Ngoài tôi ra thì tỉnh Hà Sơn này làm gì có ai đủ sức làm như thế?”
Từ Lam Khiết muốn chết đến nơi: “Cầu xin cô, cầu xin cô hãy tha cho Diệp Huyền Tần đi. Tất cả đều là lỗi của tôi cả, tôi sẵn sàng gánh vác hết tất cả mọi tội lỗi, chỉ cần cô tha cho anh ấy thôi..”
Phạm Thúy Lan cười với cái vẻ thực hiện được âm mưu của mình: “Tha cho anh ta thì cũng được thôi.”
“Chỉ cần em gả cho tôi là được.”
Từ Lam Khiết ngẩn ngơ, hận không thể đâm đầu vào tường chết quách đi cho xong.
Gả cho một người phụ nữ còn chẳng bằng đi chết.
Bấy giờ, Trần Hạ Lan và Từ Hiên Lâm cũng đi tới.
Trần Hạ Lan mỉa mai nói: “Hừ, đã nói với mấy người từ trước là sẽ có tai ương tù tội mà mấy người cứ thích không tin cơ.”
“Bây giờ tin rồi chứ gì. Mấy người cứ chờ bị tan cửa nát nhà, Uyển Nhi phải lưu lạc đầu đường xó chợ đi.”
Từ Hiên Lâm thở dài: “Ầy, Hạ Lan à, cho tôi chút mặt mũi, cho bọn họ một cơ hội đi. Suy cho cùng bọn họ cũng là con cháu của tôi, nếu như tôi thấy chết không cứu thì chắc sẽ bị người ta nói ra nói vào mất.”
Trần Hạ Lan thoáng suy nghĩ, nói: “Được, tôi lại cho các người một cơ hội cuối cùng. Chuyển hết tất cả tài sản cho tôi, tôi giữ lại mạng một nhà các người. Tất nhiên, tôi cũng sẽ giúp các người nuôi dưỡng Uyển Nhi khôn lớn.”
Nói xong, cô ta lấy ra một bản hợp đồng.
Từ Lam Khiết mắt nhìn hàng ngũ mặc giáp cầm súng bên kia rồi lại nhìn Phạm Thúy Lan, cuối cùng vẫn cắn răng, giơ tay định ký tên mình lên.
Trình Hạ Vũ nóng nảy, vội vàng ngăn Từ Lam Khiết lại: “Chị, chúng ta không thể ký .”
“Đây là tâm huyết của chị và anh rể, làm sao có thể nói tặng người ta là tặng không thế được! Chị cứ tin em, chắc chắn anh rể sẽ trở về! Chắc chắn anh ấy sẽ trở về rất nhanh thôi!”