Từ Hiên Lâm quát lớn: “Câm miệng, một người ngoài như cô không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà chúng tôi. Dù Diệp Huyền Tần trở về thì có thể làm được cái quái gì cơ chứ? Bị Hồ Thanh Sơn tóm về hay là bị Phạm Thúy Lan đâm chết tươi?”
“Bây giờ bản thân Diệp Huyền Tần còn không thể lo cho chính mình, bỏ trốn mất dạng từ đời tám tổ nào rồi nên chắc chắn sẽ không quan tâm đến sống chết của mấy người đâu.”
“Lão già này, ông ngậm cái miệng thối của mình lại đi.: Trình Hạ Vũ bị chọc tức nên không thèm quan tâm đến vai trên vế dưới nữa, há miệng mắng: “Anh rể không phải là người như ông nói đâu.”
Bị một cô gái nhỏ xíu mắng trước mặt mọi người khiến Từ Hiên Lâm nổi trận lôi đình: “Phản, phản rồi! Phản rồi!”
“Bắt đi, bắt hết chúng nó lại cho tôi. Hạ Lan, cô không cần phải nể năng gì tôi nữa, cứ để bọn họ bị bắt hết lại đi, bắt cả con nhóc ranh này nữa.”
Từ Lam Khiết vội vàng nói: “Dừng tay, tôi ký, tôi ký có được chưa?”
“Cá Nhỏ, em đừng khuyên chị nữa. Anh rể em đang giận chị rồi, anh ấy không còn quan tâm đến chị nữa đâu. Nếu như không có anh ấy thì chị cần cái tập đoàn Diệp Linh này để làm gì nữa?”
Nói xong, cô bèn chuẩn bị ký tên.
Trình Hạ Vũ vội vàng giật lấy bản hợp đồng và nhanh chóng xé tan thành từng mảnh: “Chị à, chị tin tưởng em một lần đi được không? Em nói anh rể sẽ trở về thì anh ấy chắc chắn sẽ trở về.”
Từ Nam Huyên cũng vội lên tiếng: “Trông chờ vào cái tên Diệp Huyền Tần bám váy đàn bà đó còn chẳng bằng tin tưởng một con heo. Lam Khiết, em đừng vội, chị đang gọi điện thoại tìm người, chắc chắn có thể giúp đỡ được mọi người trong tình huống nước sôi lửa bỏng này.”
Trần Hạ Lan giận điên người.
Không ngờ hợp đồng lại bị xé nát, cô ta đã bỏ lỡ mấy trăm hay thậm chí là mấy ngàn tỷ đồng. Bây giờ cô ta chỉ hận không thể xét nát rồi ăn tươi nước sống Trình Hạ Vũ.
Thế nhưng vào đúng lúc này thì điện thoại Trình Hạ Vũ lại reo lên.
Cô ấy liếc mắt xem thử thì phát hiện là Diệp Huyền Tần gọi tới nên xúc động đến mức hai tay run run.
Cô ấy vội vàng nghe điện thoại: “Rốt cuộc anh đang ở đâu thế? Vợ và em vợ anh bị người ta bắt nạt này, nếu như anh vẫn chưa chịu về thì chắc chỉ có thể nhặt xác cho tất cả mọi người thôi hu hu hu.”
Diệp Huyền Tần: “Cá Nhỏ, bảo chị em ngẩng đầu nhìn lên trên đi.”
Trình Hạ Vũ: “Ngẩng đầu nhìn lên ư? Chị ơi, chỉ ngẩng đầu, mau ngẩng đầu lên!”
Từ Lam Khiết chẳng hiểu mô tê gì ngửa đầu ra.
Trên đỉnh đầu là trần nhà.
Thế nhưng chẳng hiểu tại sao trên trần nhà lại có rất nhiều lỗ thông gió, nhiều đến mức không thể đếm được.
Điều này làm cho trần nhà lộng lẫy xa hoa ban đầu trở nên lỗ chỗ như tổ ong mật.
Từ Lam Khiết nói: “Là người nào tự tiện sửa bản vẽ thế này, tại sao lại có nhiều lỗ thông gió như thế…”
Mọi người ở đây đều tò mò ngửa đầu lên nhìn trần nhà.
Một giây tiếp theo, các ống thông gió bắt đầu có gió thổi vào.
Sau đó là rất nhiều hạt trắng từ ống thông gió bay xuống.
Trong nháy mắt nó đã bay khắp cả hội trường.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra nên ai cũng sợ hãi tránh né mấy đốm trắng đó hoặc là lấy áo trùm lên đầu.
Những hạt trắng rơi trên người, lành lạnh cực kì thoải mái.
Có người bỗng nhiên nói to: “Là bông tuyết.”
“Ôi trời ơi, không ngờ lại là bông tuyết.”
Bông tuyết!
Hội trường nổ tung!
Bông tuyết ở đâu ra thế này?
Nên biết rằng Tân Hải này chẳng mấy khi có tuyết rơi, suốt năm năm dài đằng đẵng cũng chỉ có hai lần tuyết.
Hơn nữa, bây giờ là tháng sáu mà, tháng sáu thời tiết cực kì nóng bức ấy!
Tháng sáu có tuyết rơi, đùa cái gì thế!
Sau khi nhận ra đâu là bông tuyết hiếm gặp trên đời, mọi người không còn tránh né nữa là chủ động giơ tay ra hứng, đắm chìm trong đống bông tuyết, cực kì hào hứng.
Bông tuyết trắng xóa rơi trên mặt Từ Lam Khiết, hòa tan vào dòng lệ nóng bỏng trên đôi gò má.
Tháng sáu tuyết bay, đây là kỳ tích!
Không, phải là câu chuyện thần thoại mới đúng!
Mình đang nằm mơ, chắc chắn là mình đang nằm mơ!
Cô giơ tay hứng lấy những bông tuyết đó và áp lên mặt mình.
Lành lạnh, cực kì thoải mái, cảm giác này chân thực như thế…
Không phải nằm mơ?
Trình Hạ Vũ đứng bên cạnh cũng là rơi lệ đầy mặt!
Cảnh tượng này cực kì lãng mạn, nó đẹp đến mức trái tim cô ấy sắp tan ra.
Cuối cùng cô ấy cũng biết anh rể lên biên giới phía bắc để làm cái gì.”