Nói xong, anh ta cũng mở ra hai cái rương có mật khẩu.
Tất cả đều là tiền mặt, đô la!
Sau đó, sáu cái còn lại cũng lần lượt được mang lên, chính tay chủ nhân của chiếc rương mở khoá.
Trong lúc nhất thời, Từ Lam Khiết bị choáng ngợp bởi số tiền này.
Hai mươi tám tỷ!
Là hai mươi tám tỷ!
Và tất cả đều là tiền mặt!
Mà màn này, quả thực là không cần quá phô trương như vậy.
Trước cảnh tượng lớn như này, tháng sáu mát mẻ cũng bị lấn át.
Mọi người đều cảm thấy như điên cuồng.
Cảm giác như thế nào khi được bao quanh bởi hai mươi tám tỷ tiền mặt?
Không ai có nhiều quyền phát ngôn hơn Từ Lam Khiết vào ngay lúc này.
Mà Trình Hạ Vũ cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhiều tiền như vậy mà lại lộ liễu đặt trước mặt mọi người, ngộ nhỡ bị cướp mất thì phải làm sao?
Thực ra, là cô lo lắng quá nhiều.
Đây là quà tặng từ tám người có máu mặt, hơn nữa Vương Minh còn đang dự ở đây, chỉ không muốn sống nữa mới có ý định cướp.
Cảm xúc của Từ Lam Khiết lúc này vô cùng phức tạp.
Khi còn nhỏ, ước mơ của cô là được đếm tiền, nhưng giờ đây, ước mơ của cô đã trở thành hiện thực.
Số tiền mặt này buộc phải đếm qua một lượt
Trình Hạ Vũ nhẹ nhàng dùng ngón tay chọt Từ Lam Khiết: “Chị… chúng ta… có nên nhận không?”
Trình Hạ Vũ đã sẵn sàng, chỉ cần Từ Lam Khiết ra lệnh, cô ấy lập tức xông lên để thu tiền.
Từ Lam Khiết định thần lại, vội vàng nói: “Các anh, ý tốt của các anh thì chúng tôi xin nhận, nhưng mà những lễ vật này thực sự quá lớn, Từ Lam Khiết tôi thật sự nhận không nổi.”
“Không cần phải như vậy, mỗi rương tôi lấy hai tờ, ý tốt như vậy là được rồi.”
Tám người đó cầm nhanh chóng khẩn cầu: “ Cô gái à, cô có thể nhận lấy, cho chúng tôi mặt mũi được không?”
Từ Lam Khiết nói:” Không, không, các anh đây kiếm tiền cũng không dễ dàng gì mà.”
Tám người tay cầm rương năn nỉ: “Dễ dàng dễ dàng, cô Khiết, coi như chúng tôi van xin cô, cô nhận số quà này đi.”
Mọi người xung quanh cứng họng, thật sự muốn dùng búa đập chết nhóm người này.
Có ai giống cô không? Người đưa tiền yêu cầu người nhận, nhưng người nhận tiền kiên quyết không nhận…
Tôi à, không cần phải ép như thế này.
Cuối cùng, Diệp Huyền Tần nói: ” Lam Khiết, đó là thành ý của họ, em nhận đi.”
“Nếu không, sau này họ sẽ xấu hổ khi ăn tiệc cưới.”
Từ Lam Khiết trông rất ‘bất lực’: “Cái này… được rồi, tôi sẽ nhận nó. Thật là cảm ơn các anh… ”
Lời vừa nói xong, Trình Hạ Vũ đã lao về phía trước, nhận các rương này, khoá lại và đem nó vào phía sau lễ đường.
Đơn giản mà nói là chăm chỉ hơn các chú ong nhỏ.
Nhưng chiếc rương khóa quá nặng nên cô ấy không thể di chuyển nó.
Không còn cách nào khác, cô ấy đành phải cầu cứu.
“Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đến giúp một tay, ngộ nhỡ người khác cướp mất thì sao.”
“Chị Nam Huyên, đừng giả bộ ra vẻ thục nữ nữa, mau mau tới giúp, đừng nói là chị làm không được, em đã từng chính mắt thấy chị một tay xách túi tiền lẻ đi như bay đó.”
Lúc này ai cũng dở khóc dở cười, cô gái này thật là đúng là quá để tiền vào mắt mà.
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng nhìn nhau: “Tới giúp nó đi!”
Vào lúc này, Từ Nam Huyên đã chật vật muốn chết.
Số tiền này rốt cuộc có được chạm vào hay không đây?
Trong thâm tâm cô biết rất rõ rằng mọi người đang nể mặt mũi với Diệp Huyền Tần mới đem tiền tặng cho Từ Lam Khiết.
Nói cách khác, đây là tiền trai bao.
Cô nghiến răng: “Tôi sẽ không đụng đến tiền của trai bao. Bẩn tay!”
“Đây là vấn đề nguyên tắc.”
Nói xong, cô kiên quyết quay trở lại lễ đường.
Từ Lam Khiết: “…”
Trình Hạ Vũ: “…”
Lý Khả Diệu và Từ Huy Hoàng: “…”
Chuyện gì vậy? Một người coi tiền là sinh mạng như Từ Nam Huyên, sao lại trở nên thanh cao như vậy.
Lập trường của cô gái này thực sự là rất kiên định.”