Trần Hạ Lan và Trần Uyên theo bản năng dừng bước, toàn thân run rẩy.
Sống hay chết đều do một câu nói của Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy các người ở cái tỉnh Hà Sơn này nữa, nếu để tôi nhìn thấy hay gặp lần nào tôi đánh lần đó, mấy người liệu mà làm.”
“Nếu như còn có ý định lởn vởn quanh đây tính kế này nọ thì tôi cũng không ngại làm bẩn tay mình đâu! Tôi sẽ khiến hai người hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.”
Trong lòng Trần Hạ Lan bi thương.
Diệp Huyền Tần chính là muốn đuổi bọn họ ra khỏi tỉnh Hà Sơn này mà.
Nhưng tài nguyên cũng như người quen của bọn họ tất cả đều ở tỉnh Hà Sơn này, nếu như rời đi nơi đây thì chẳng khác nào làm lại từ đầu…
Rời khỏi nơi này, đời này của bọn họ còn có thể có cơ hội xoay người ư?
Chỉ sợ không thể!
Hai người thất tha thất thểu thất hồn lạc phách rời đi.
Tâm trạng của bọn họ rất phức tạp.
Nếu như lúc trước cô ta không tham lam một tỷ đồng kia, thì bây giờ người có được những tài phú này chính là cô ta. Người nên bị đuổi đi phải là Từ Lam Khiết mới đúng.
Nhưng trên thế giới không có từ nếu như.
Sau khi bọn họ rời đi, ánh mắt của Diệp Huyền Tần rơi trên người Từ Hiên Lâm.
“Ha ha, cảm ơn hai người đã khiến tôi sâu sắc cảm nhận được hàm nghĩa của câu khuỷu tay quay ra bên ngoài.”
Cho dù vào lúc này Từ Hiên Lâm vẫn ỷ mình là cha của Từ Huy Hoàng mà không chịu cúi đầu.
Ông hừ lạnh nói: “Hừ, cậu thì biết cái gì.”
“Lúc ấy tình huống cấp bách cả nhà Huy Hoàng bị bắt, tôi làm như vậy chính là vì muốn tìm một đường lui cho cả nhà Huy Hoàng.”
“Hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải tôi cố trì hoãn thời gian chỉ sợ cả nhà Huy Hoàng đã sớm bị bắt đi rồi.”
“Cho dù cậu có mang nhân chứng đến cũng không kịp cứu bọn họ… Hồ Thanh Sơn thật sự dám giết xong mới báo.”
Diệp Huyền Tần: “Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn ông rồi?”
Từ Huy Hùng kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên rồi.”
“Nhưng mà cậu đừng nói là cậu chỉ định cảm ơn tôi bằng miệng thôi đấy nhá.”
Diệp Huyền Tần thật sự bó tay bó chân rồi.
Hai người này da mặt dày thật sự là độc nhất vô nhị không ai sánh bằng.
Anh trêu chọc nói: “Hai người muốn tôi cảm ơn như thế nào?”
Từ Huy Hùng: “Cho tôi một rương tiền là được rồi, tôi đâu dám đòi hỏi gì nhiều đâu một rương là đủ.”
Một cái rương tiền nha chừng đấy tiền chỉ sợ cả đời này cũng tiêu xài không hết, làm sao lại không động lòng cho được.
Diệp Huyền Tần bóp bóp huyệt thái dương: “Hây yo, thật sự là mặt dày thiên hạ vô địch liêm sỉ cũng vứt hết rồi.”
Đám người đang vây xem cũng cười ha ha.
Mặt mo Từ Hiên Lâm đỏ bừng khi nhìn thấy phản ứng của mọi người, ông liền biết Diệp Huyền Tần là đang bắt nạt bọn họ.
Ông lạnh lùng nói: ” Huy Hùng, chúng ta đi.”
“Đừng lại.” Lúc này Diệp Huyền Tần lúc hô lên.
Từ Hiên Lâm dừng bước lại, uy hiếp nói: “Làm sao, cậu còn muốn giết chúng tôi sao?”
“Từ Huy Hoàng, ông tự tay hại chết cha ruột của mình? Đại nghịch bất đạo, thiên lý khó dung.”
Từ Huy Hoàng vẻ mặt khó xử vừa định khuyên Diệp Huyền Tần thì Diệp Huyền Tần liền mở miệng: “Ông suy nghĩ nhiều rồi, tôi nào dám động đến các người nha.”
“Bác nói không sai chỉ cảm ơn bằng miệng thì không có thành ý chút nào, cho nên tôi quyết định tặng hai người một lễ vật nhỏ.”
Nói xong anh từ trong ngực móc ra một cái hộp nhỏ, ném cho Từ Hiên Lâm: “Cái đồ chơi này tuy nhỏ nhưng giá trị liên thành còn đáng tiền hơn so với mạng mày đó.”
“Tôi lại sẽ cho ông một lời khuyên chân thành là lúc mở ra không được có người ngoài ở đó, tôi lo lắng người ngoài sẽ ngấp nghé có ý đồ với cái này đồ chơi nhỏ này mà giết ông.”
Từ Hiên Lâm tỉnh bơ nói: “Trong này có cái gì?”
Diệp Huyền Tần: “Về nhà tự mở mà xem.”
Từ Hiên Lâm ý vị sâu xa đưa mắt nhìn hộp nhỏ sau đó quay người rời đi.
Từ Huy Hoàng vội vàng tiến lên cẩn thận từng li từng tí hỏi: ” Huyền Tần, bên trong cái hộp nhỏ con cho bọn họ có cái gì, sao lại giá trị liên thành?”
Diệp Huyền Tần cười thần bí: “Bố, con sẽ không nói cho bố biết trước đâu, người biết càng nhiều ông nội sẽ càng nguy hiểm.
Thậm chí đến tính mạng của bố cũng sẽ bị uy hiếp theo.”