Chiến Thần Phong Vân

Chương 462



Phạm Thúy Lan không có phản ứng nào đối với sự xuất hiện của Trần Hạ Lan, chỉ vừa xem tivi vừa hút thuốc, coi cô ta như người vô hình.

Mang đến cho người khác cảm giác không thể đoán trước được điều gì.

Ngay khi Trần Hạ Lan định mở lời thì Trần Uyên chen vào: “Trần Hạ Lan, mẹ cảnh cáo con, tốt nhất là con nên nghe theo những gì mẹ nói, nếu không đừng trách mẹ không nhận con là con gái của mẹ.”

Vừa nói xong những lời này thì bà ta cũng phát hiện sự tồn tại của Phạm Thúy Lan.

Bà ta lập tức hết lên: “Có trộm, có kẻ trộm đột nhập vào nhà.”

“Hạ Lan, mau tóm lấy cô ta, mẹ canh ở cửa rồi.”

“Kẻ trộm kia, nếu như hôm nay cô không đưa cho chúng tôi ba trăm năm chục triệu thì chúng tôi sẽ giao cô cho cảnh sát.”

Trần Hạ Lan bất lực không nói nên lời.

Phản ứng đầu tiên của mẹ cô ta khi thấy thủ phạm là tống tiền…

Nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

Cô ta vội vàng nhắc nhở Trần Uyên: “Mẹ, cô ấy không phải trộm, mà là Phạm Thúy Lan.”

Trần Uyên sững sờ, cẩn thận nhìn Phạm Thúy Lan rồi kinh ngạc nói: “Hả? Thật sự là cái người nửa âm nửa dương đó sao, cô vào nhà chúng tôi làm gì hả?”

Cái gì!

Phạm Thúy Lan đột nhiên nổi giận.

Người phụ nữ nông dân này thực sự đã chế nhạo giới tính của và nói rằng cô ta là người nửa âm nửa dương!

Chết tiệt, không thể chịu đựng được mà!

Cô ta tức giận ném tàn thuốc trong tay về phía Trần Uyên: “Quản cho tốt cái miệng của bà, câm miệng lại.”

Đầu điếu xì gà đang cháy đang rơi vào miệng Trần Uyên khiên miệng bà ta nóng bừng liền hét lên.

Trần Hạ Lan vội vàng bảo vệ mẹ: “Dừng lại đi.”

“Phạm Thúy Lan, cô đến nhà chúng tôi để làm gì?”

Lúc này Phạm Thúy Lan mới bình tĩnh lại và ngồi trở lại ghế sofa.

Ay, không dễ gì mới tạo dựng được hình tượng lạnh lùng vậy mà lại bị Trần Uyên phá vỡ trong tích tắc, cô ta thực sự…

Cô ta liền hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tôi có việc muốn hợp tác với cô, không biết cô có hứng thú không?”

Trần Hạ Lan: “Hợp tác chuyện gì?”

Phạm Thúy Lan: “Một sự hợp tác mà có thể khiến Diệp Huyền Tần thân bại danh liệt.”

“Cô không muốn bị đuổi khỏi tỉnh Hà Sơn, không muốn nhìn em trai mình phải ăn cơm tù cả đời mà cũng không muốn nhìn sinh mạng của kẻ thù trỗi dậy.”

“Tôi có thể giúp cô.”

Trần Hạ Lan hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Tại sao tôi nên tin tưởng cô?”

Phạm Thúy Lan: “Tại sao ư? Tại vì tôi cũng có mối thù với Diệp Huyền Tần, được không?”

Trần Hạ Lan do dự.

Thành thật mà nói thì cô ta rất sợ.

Sức mạnh của Diệp Huyền Tần đã khiến cô ta hoàn toàn bị khiếp sợ.

Cô ta không dám phản kháng.

Phạm Thúy Lan thở dài thất vọng, đi ra ngoài: “Aya, thôi bỏ đi, cô đúng là có chết cũng không nhận sự giúp đỡ của người khác.”

“Nếu như cô đã không muốn phá vỡ vỏ bọc thì tùy cô thôi.”

“Dù sao Diệp Huyền Tần có chết hay không chết thì đối với tôi cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, còn cô thì khác, nếu Diệp Huyền Tần không chết thì cả đời này cô sẽ bị anh ta dìm xuống, cả đời đừng mong ngóc đầu lên được.”

Nhìn thấy Phạm Thúy Lan chuẩn bị bước ra khỏi cửa, Trần Hạ Lan lo lắng.

Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để cô ta để đánh bại Diệp Huyền Tần.

Từ bỏ cái gì chứ?

Thật là không can tâm mà.

Cô ta vội vàng nói: “Đứng lại, tôi đồng ý với cô.”

Phạm Thúy Lan mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ, đi thôi nào, chúng ta cần lập kế hoạch.”

Khi hai người chuẩn bị rời đi thì Phạm Thúy Lan bị Trần Uyên ngăn lại: “Đợi đã.”

“Tôi chỉ có một đứa con gái này để dựa vào, con gái tôi đi rồi thì ai sẽ là người chăm sóc tôi ăn, chăm sóc tôi uống? Tôi sẽ chết đói mất.”

“Dù sao thì cô cũng nhiều tiền, lúc trước còn đầu tư cho lũ khốn nạn đó cả ba mươi lăm ngàn tỷ cơ mà, vậy nên hãy đưa tôi một ít tiền đi.”

Nhìn vẻ mặt tham lam của mẹ mình, Trần Hạ Lan thấy chán ghét bà ta hơn bao giờ hết.

Vì tiền mà mẹ của cô ta thậm chí còn không cần mặt mũi, hai chữ “bố thí” là rất hợp với bà ta.

Phạm Thúy Lan cũng không nói nên lời: “Này, bà lão chết tiệt kia, sao bà lại có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ?”

“Rõ ràng là một bông hoa bây giờ lại bị bà chăm sóc rồi biến thành phân bò, thật là đáng tiếc mà.”

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng rồi ném xuống đất: “Đừng chết đói, kẻo con gái bà lại trách tôi.”

Trần Uyên vội vàng nhặt chiếc thẻ ngân hàng lên rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé, cảm ơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.