Giọng ca chưa qua chỉnh sửa này so với ca sĩ chuyên nghiệp đều chứa đựng cảm tình.
Diệp Huyền Tần trong lúc nghe nhất thời ngẩn người một hồi, anh đắm mình trong giai điệu, thưởng thức những thanh âm ngọt ngào như trong buổi lễ rửa tội.
Mãi cho đến khi Từ Lam Khiết vỗ vào người anh một cái, anh mới hoàn phục trở lại.
Từ Lam Khiết: “Cho anh tùy chọn hát.”
Diệp Huyền Tần ngay lập tức cầm micro lên và cất giọng hát.
Anh đều không hiểu nhiều về kỹ năng ca hát, nhưng anh có chiếc phổi tràn đầy sinh lực, tự tin mười phần, sức thâm nhập đến tâm tư người khác hoàn toàn không có gì để nói, sự quyến rũ đầy mãnh liệt.
Bài hát này được hát lên một cách dễ dàng.
Nam dương nữ nhu, quả thật là duyên trời tác hợp, so với giọng hát chính chủ còn có phần đặc sắc hơn.
Ở bên cạnh, Đỗ Tuyết ngồi xem say sưa.
Hai người này đúng là cặp đôi Kim Đồng Ngọc Nữ đến cả thần thánh cũng phải ghen tị.
Đến bao giờ thì tôi mới có thể tìm thấy Kim Đồng của mình đây?
Mà tâm trí của Trần Hạ Lan giờ đây hoàn toàn không còn đặt ở ca hát nữa.
Giờ phút này, cô ta bồn chồn đứng ngồi không yên, cả người toát mồ hôi nhễ nhại.
Trong lòng bàn tay cô ta đang nắm chặt một thứ có thể giết chết cả hai người này.
Thừa dịp cả ba người kia không chú ý, Trần Hạ Lan bất chợt vươn tay với lấy chai rượu, thả những viên thuốc nhỏ màu trắng trong tay cô ta vào đó.
Cô ta nghĩ rằng việc làm của mình đã suôn sẻ và không bị ai phát hiện, nên thở dài nhẹ nhõm.
Thật không để ý tới, nhất cử nhất động của cô ta đều không thoát khỏi mắt Diệp Huyền Tần.
Trong lòng anh thầm cười nhạt, cuối cùng cái đuôi cáo cũng đã xuất hiện.
Sau khi bài hát kết thúc, Trần Hạ Lan vỗ tay nhiệt liệt: “Tốt lắm, tốt lắm, Lam Khiết, giọng hát của cô thật ngọt ngào, cô như được Chúa hôn vào đôi môi vậy.”
“Nào lại đây, chúng ta cùng cạn ly.”
Trần Hạ Lan đang định cầm lấy bình rượu, nhưng Diệp Huyền Tần bỗng nhiên nói: “Trần Hạ Lan, chi bằng, cô mời chúng tôi một ly trước đi.”
“Nếu không tôi luôn cả thấy mình như không khí ở đây, chỉ có mỗi cô và Lam Khiết cùng uống rượu.”
Trần Hạ Lan cười nói: “Không thành vấn đề, nghe theo anh vậy.”
“Nào, Diệp Huyền Tần, tôi kính anh một ly trước.”
“Có một số việc, tôi sẽ không nói nhiều, đều nhờ vào ly rượu này.”