Chiến Thần Phong Vân

Chương 484



Phạm Thúy Lan lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

Phạm Thúy Lan: “Thiếu chủ, tôi làm việc bất lợi, bị kẻ thù bắt được, giờ tôi đã trở thành tù binh của bọn họ rồi, tất cả là sơ sót của tôi, tôi tình nguyện chịu phạt.”

Bên kia điện thoại im lặng một hồi.

Một lát sau, truyền đến âm thanh không còn tạp âm của phụ nữ nữa: “Thúy Lan, bây giờ tôi sẽ lập tức phái người đi cứu cô.”

“Cô nói cho đối phương biết nếu cô mà chết thì anh ta chuẩn bị nhận kết cục nhà tan người mất đi là vừa. Cô mà sống tôi đây sẽ đưa tiền mặt cho anh ta.”

Phạm Thúy Lan nói: “Thiếu chủ, anh ta còn bảo tôi chuyển cho ngài một câu:

Ban đêm sơn thôn yên tĩnh, trăng sáng chiếu rọi rừng trúc, bên dòng suối… Bên dòng suối cái gì đó tới?”

Không nghĩ tới Thiếu chủ đó bỗng nhiên kích động đọc câu tiếp của bài thơ: “Bên dòng suối nghe chim hót, em biết là tiếng của ai không?”

Phạm Thúy Lan lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng chính là câu này.”

“Đây là bài thơ của tác giả nào nhỉ? Trước kia sao tôi chưa từng nghe qua vậy.”

Thiếu chủ đó kích động hô lên: “Là sư phụ, đây là bài thơ do sư phụ tự tay sáng tác. Trên đời này người biết bài thơ này chỉ có ba người đó là sư phụ, tôi và người khác là…”

“Thúy Lan, là ai đọc cho cô nghe bài thơ này? Anh ta có phải là họ Diệp không?”

Phạm Thúy Lan vẻ mặt mộng mị nói: “Đúng vậy anh ta đúng là họ Diệp, tên là Diệp Huyền Tần…”

Thiếu chủ đó nói: “Nhanh, mau đưa điện thoại cho sư tổ.”

Sư tổ!

Tròng mắt của Phạm Thúy Lan kém chút rớt xuống đất: “Thiếu chủ ngài nói…ngài nói cái tên họ Diệp này là sư tổ của tôi?”

Thiếu chủ đó nói: “Không sai, chính là sư tổ của cô đó.”

Phạm Thúy Lan hít thật sâu một hơi: “Sai rồi sai rồi, Thiếu chủ ngài khẳng định đã nhầm gì đó rồi. Cái thằng này nhìn chắc cũng khoảng ba mươi tuổi…”

Thiếu chủ đó lại nói: “Chuyện này với tuổi tác có quan hệ gì? Cô đừng quên, sư phụ của chúng ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thôi.”

Phạm Thúy Lan như có điều suy nghĩ: “Cũng đúng ha.”

Cô ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn đưa điện thoại cho Diệp Huyền Tần: “Ầy, anh nghe đi.”

Diệp Huyền Tần tâm tình phức tạp nhận lấy điện thoại.

“Alo…”

Anh vừa mới nói một câu, đầu bên kia liền truyền đến một tiếng “bụp” giòn giã.

“Đệ tử Nam Cung Thái Hòa, ra mắt sư tổ.”

Diệp Huyền Tần lãnh đạm nói: “Không cần. Mấy năm này sư phụ của cô, Mạt Nhi vẫn tốt chứ.”

Phạm Thúy Lan toàn thân khẽ run rẩy.

Mạt Nhi?

Đây là nhũ danh chỉ có người rất thân cận mới có thể gọi nha.

Trong cả tổ chức này chưa từng có người nào dám gọi nhũ danh của sư tôn đâu…

Người đàn ông này thật sự là sư tổ của mình ư?

Phạm Thúy Lan có chút sụp đổ.

Thiếu chủ Nam Cung Thái Hòa nói: “Thưa sư tổ, những năm gần đây sư phụ sống không tính là tốt cho lắm. Từ lần trước ngài không từ mà biệt rời đi không tung tích sư phụ luôn phái người đi tìm ngài, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không có manh mối.”

“Sư phụ tương tư thành bệnh, cả ngày chỉ có thể sầu não uất ức cuối cùng thoái ẩn nơi chốn rừng sâu không màng chuyện đời nữa, thậm chí rất nhiều lần suýt chút nữa đã xuất gia làm ni cô.”

“Sư tổ, nếu như ngài vẫn không trở về tôi chỉ sợ sư phụ chịu không nổi…”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Nói với sư phụ của cô mấy ngày nữa tôi sẽ sang thăm cô ấy. Thôi bỏ đi, cô vẫn là đừng nói cho cô ấy biết tin tức của tôi tránh cho tới lúc đó cô ấy lại tới tìm tôi. Khi nào có thời gian tôi sẽ tự đi gặp cô ấy.”

“Hiện tại tôi đang gặp một chút phiền toái nho nhỏ cần Phạm Thúy Lan hỗ trợ.”

Nam Cung Thái Hòa nghiêm mặt nói: “Sư tổ, phiền ngài mở mở loa ngoài ra.”

Diệp Huyền Tần liền mở lao ngoài.

Nam Cung Thái Hòa: “Phạm Thúy Lan nghe lệnh, dốc hết toàn lực phối hợp với sư tổ hoàn thành công việc, chết cũng không được chối từ.”

Phạm Thúy Lan còn đang muốn giãy dụa lần cuối cùng: “Thiếu chủ có phải là ngài nhầm lẫn gì đó rồi không, tôi nói cho ngài biết nha cái tên Diệp Huyền Tần này chính là một kẻ ăn bám chuyên bám váy vợ…”

Nam Cung Thái Hòa: ” Thúy Lan, đừng ép tôi phải dùng lệnh Hắc Vũ…”

Mẹ nó, vì Diệp Huyền Tần, thiếu chủ lôi cả lệnh Hắc Vũ ra, xem ra chuyện này không thể chấp nhận nổi cũng phải cố mà chấp nhận.

Cô ta ủ rũ: “Phạm Thúy Lan nhận lệnh.”

Nam Cung Thái Hòa còn muốn nói gì đó với Diệp Huyền Tần nhưng Diệp Huyền Tần rất nhanh tắt điện thoại.

Sau đó, hiện trường trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.