Chiến Thần Phong Vân

Chương 485



Phạm Thúy Lan nhìn Diệp Huyền Tần, buồn không thèm nói nữa.

Ông trời ơi, ông đừng đùa con như vậy được hay không, vì sao sắp xếp đối thủ một mất một còn của con là sư tổ của con vậy.

Anh ta chính là tra nam thích ăn bám đó còn là một thằng ăn bám phế vật nữa chứ!

Không bằng tôi đập đầu chết ngay tại chỗ còn hơn.

Độc Lang và Sói Hoang xì xào bàn tán.

“Thạch Chuỳ, quả nhiên đại ca của chúng ta có quan hệ mập mờ với thủ lĩnh người ta nha.”

“Đại ca của chúng ta được à nha, nhìn trong chén ăn trong nồi đứng núi này trông núi nọ, là gương của chúng ta đấy, cố mà học hỏi.”

“Cậu nói xem có thể lọt vào mắt xanh của đại ca người kia có đẹp hơn so với chị dâu nhà chúng ta không.”

“Theo tôi thấy là đẹp đấy, cứ cho là không đẹp bằng chị dâu Từ Lam Khiết thì cũng phải gần ngang bằng như thế đi.”

“Đại ca của chúng ta quá lưu manh rồi nhưng từ trước đến nay cũng không thấy đại ca nói gì với chúng ta về chuyện hai chị dâu nha.”

“Tôi cảnh cáo cậu đừng đem chuyện hai chị dâu kể cho em tư nghe, nếu không em tư lại ăn dấm.”

Diệp Huyền Tần sắc mặt biến rồi lại biến, cuối cùng không thể nhịn được nữa đạp hai cước đạp bay hai thằng miệng chó ra ngoài.

Diệp Huyền Tần nhìn Phạm Thúy Lan, nói: “Làm sao, không phục?”

Phạm Thúy Lan chán nản thở dài: “Chịu phục rồi tâm phục khẩu phục, phục đến cúi rạp đầu xuống đất rồi đây.”

“Hây, cho tới bây giờ sư phụ của tôi chưa từng nhấc mắt nhìn thẳng đàn ông, thậm chí còn đối với đàn ông tràn ngập chán ghét.”

“Tôi vẫn luôn cho rằng, sư phụ giống như tôi là một cô gái không ngừng vươn lên. Bây giờ tôi đã hiểu hoá ra là tim của sư phụ đã sớm bị anh trộm đi rồi.”

Diệp Huyền Tần liên tục khoát tay: “Bỏ đi không nói chuyện này nữa.”

“Cô đem âm mưu của cô và Hồ Thanh Sơn kể hết cho tôi nghe.”

Phạm Thúy Lan khẩn trương nói: “Hỏng rồi, vợ của anh có khả năng gặp nguy hiểm rồi.”

Vừa nghe nửa câu đầu Diệp Huyền Tần bức bách không đợi được nữa nói: “Mau nói các người rốt cuộc âm mưu cái gì tỉ mỉ kể.”

Phạm Thúy Lan nói: “Tôi sắp xếp cho Trần Hạ Lan dẫn các người đi KTV, sau đó lén ở trong rượu của các người bỏ ma túy vào.”

“Sau đó, Hồ Thanh Sơn sẽ báo thị trưởng cấp cao và Hoàng Phúc Lâm đi đột kích kiểm tra KTV, thử thuốc. Các người uống rượu có ma túy thì trong máu sẽ có nồng độ thành phần ma túy cao, sau đó các người chỉ có thể bó tay bị bắt mà thôi.”

“Mặt khác, dưới danh nghĩa của Hồ Thanh Sơn còn có một công ty giải trí, và ông ta đã sắp xếp phóng viên của công ty ở hiện trường mai phục, một khi các người bị bắt đám phóng viên đó sẽ ngay lập tức đem tin tức tung ra ngoài.”

“Đến lúc đó Trần Hạ Lan cũng sẽ trong ứng ngoại hợp phối hợp với đám phóng viên, cô ta sẽ thẳng thắn nói với truyền thống tố cáo tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề, chân đạp hai thuyền có mới nới cũ thậm chí là vu khống anh ép bạn gái đi KTV, buôn lậu ma túy, hút ma túy.”

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Tâm địa của cô và Hồ Thanh Sơn cũng không phải là cái loại ác độc bình thường nha.”

Hiện tại anh chính là nhân vật nổi tiếng liên tiếp hai ngày này đều lên hot tìm kiếm.

Nếu như vào lúc này đem tin tức lớn này tung ra ngoài chỉ sợ sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm một trận kinh thiên động địa, dựa vào độ nổi tiếng của Diệp Huyền Tần khẳng định sẽ đem chuyện này liên tiếp lên hot tìm kiếm.

Đến lúc đó tiếng xấu đồn xa anh sẽ bị vạn người phỉ nhổ chửi rủa đòi tẩy chay.

Diệp Huyền Tần tiếp tục nói: “Hồ Thanh Sơn có thể giật dây thị trưởng cấp cao Hoàng Phúc Lâm đi kiểm tra đột xuất, xem ra Hoàng Phúc Lâm này rất có thể là cùng một bọn với ông ta.”

“Lần này lại lôi cả thị trưởng cấp cao vào nữa cơ à xem ra kế hoạch thả dây dài câu cá lớn của tôi vẫn rất có hiệu quả ha.”

Phạm Thúy Lan sửng sốt: “Cái gì mà thả dây dài câu cá lớn?”

Diệp Huyền Tần nói: “Cái này sau này hẵng nói.”

“Độc Lang cậu đi dẫn cái tên sát thủ bị chúng ta bắt tới đây, chúng ta bây giờ chuẩn bị đi KTV.”

“Phạm Thúy Lan cô báo cho Hồ Thanh Sơn biết cô đã hoàn thành nhiệm vụ, cái tên sát thủ bị chúng tôi bắt đã chết, cô phải nhấn mạnh là cái tên sát thủ đó là do chính tay cô giết.”

Nghe xong Diệp Huyền Tần phân công Độc Lang nhanh chóng đi áp giải tên sát thủ bị bọn họ bắt lên đây, còn Phạm Thúy Lan thì lập tức liên hệ Hồ Thanh Sơn.

Phạm Thúy Lan: “Hồ Thanh Sơn chuyện đã thành công, sát thủ đã chết.”

Đầu bên này điện thoại Hồ Thanh Sơn nghe vậy nhẹ nhàng thở ra: “Làm tốt lắm.”

Tên sát thủ đó mà chết, Diệp Huyền Tần sẽ không còn chứng cứ gì có thể uy hiếp ông ta nữa, Hồ Thanh Sơn rốt cuộc không còn phải kiêng kị điều gì nữa có thể tự mình ra mặt đối phó với Diệp Huyền Tần rồi.

Ông ta mỉm cười, bấm số Hoàng Phúc Lâm: “Thư ký Lâm, bây giờ tôi với ngài đi đột kích kiểm tra…”

Độc Lang mang sát thủ ra ngoài.

Tay của tên sát thủ áo đỏ này bị trói lại, miệng bị một miếng vải bịt lại, vừa giãy dụa vừa quyết tuyệt hi sinh.

Lúc cô ta nhìn thấy Phạm Thúy Lan và kẻ thù đang chuyện trò vui vẻ thì lòng thít chặt lại kích động muốn nói gì đó nhưng cũng chỉ phát ra được tiếng ô ô ô mà thôi.

Phạm Thúy Lan là đàn chị sát thủ mà cô ta tôn sùng nhất, vậy mà lại chuyện trò vui vẻ với kẻ thù của cô: “Cô…cô phản bội tổ chức!”

Độc Lang bỏ miếng vải bịt miệng sát áo đỏ thủ xuống.

Sát thủ áo đỏ lập tức mắng: “Phạm Thúy Lan, cô…cô tên phản đồ, cô dám phản bội tổ chức, còn cùng kẻ thù vui vẻ ở cùng một chỗ! Cô thật đáng chết, cô nên bị lăng trì xử tử.”

Phạm Thúy Lan tức giận trợn mắt nhìn sát thủ áo đỏ: “Im miệng.”

“Anh ta không phải là kẻ thù của chúng ta mà là sư tổ của chúng ta.”

Sát thủ áo đỏ giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, cô ta thê lương cười hai tiếng: “Ha ha, Phạm Thúy Lan uổng cho tôi xem cô như thần tượng mà không ngừng cố gắng, không ngờ cô lại não tàn như thế. Cô đây chính là nhận giặc làm cha…”

Nhìn thấy cô ta không tin, Phạm Thúy Lan đành phải lấy điện thoại di động ra gọi cho Thiếu chủ… ‘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.