Chiến Thần Phong Vân

Chương 486



Ba phút sau, một đoàn người rời khỏi sòng bạc ngầm.

Sát thủ áo đỏ miệng há ra thật to, bên trong ánh mắt đều là khó có thể tin nổi gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần.

Người đàn ông trẻ tuổi này thật sự là sư tổ của bọn họ…

Tuổi còn trẻ đã trở thành sư tổ của toàn bộ đệ tử tập đoàn sát thủ Tử Dạ, anh ta rốt cuộc có năng lực gì, là thần thánh phương nào.

Nội tâm của cô ta điên cuồng run rẩy.

Đi vào đại sảnh của khách sạn Ngũ Kim, ông già trông tiệm trước đó bị Phạm Thúy Lan đánh ngất xỉu, lúc này đã tỉnh lại, đang vừa hút thuốc vừa xem kịch.

Phát hiện bọn người Diệp Huyền Tần tới, ông già vội vàng đứng dậy, thẳng sống lưng nhìn bọn người Diệp Huyền Tần.

Chuyện này khiến Phạm Thúy Lan rất kinh ngạc.

Trước đó để đánh ngất ông ta, cô ta phải dùng sức lực không hề nhỏ, ít nhất cũng phải khiến ông già này hôn mê hai giờ.

Nhưng bây giờ, ông già này không những nhanh chóng tỉnh lại, hơn nữa nhìn cũng không có một chút vấn đề gì cả, thậm chí so trước đó còn hồng hào hơn.

Trong lòng cô ta âm thầm phỏng đoán: Ông già này khẳng định không phải người bình thường, chí ít thì tố chất thân thể của ông ta rất khác với người thường.

Diệp Huyền Tần tiện tay ném cho ông già một tấm thẻ bài kim loại: “Ông Vương làm rất tốt không ngừng cố gắng nhé.”

Ông lão nhận tấm thẻ nhìn thoáng qua, lập tức kích động sắp khóc.

Đây là một cái huy chương công lao trên tấm thẻ này có ghi dòng chữ công lao hạng một.

Ông nhập ngũ mấy chục năm, sắp nghỉ hưu rồi không nghĩ tới, trước khi nghỉ hưu còn có thể nhận được một cái huy chương công lao hạng một này.

Hơn nữa còn là chỉ huy Diệp tự mình ban phát, thật vinh hạnh!

Chỉ là trong lòng của ông có chút hổ thẹn.

Ông cùng lắm cũng chỉ là ở chỗ này đứng mấy ngày, sao xứng với huy chương công lao hạng một này nha.

Ông đi đến trước mặt Diệp Huyền Tần cung kính chào một cái nghi thức quân đội: “Cậu Diệp, cái danh hiệu công lao hạng một này tôi không thể nhận…”

Diệp Huyền Tần vỗ vỗ bả vai ông Vương: “Đừng tự đánh giá thấp bản thân, ông xứng với cái danh hiệu công lao hạng một này. Lần này ông giúp tôi bắt được một được một con sâu hại nước hại dân giảm tối đa tổn thất mà con sâu này gây ra cho dân và quân đội ông rất xứng đáng.”

Anh nói đến con sâu làm rầu nồi canh đương nhiên là thị trưởng cấp cao Hoàng Phúc Lâm.

“Thật vậy sao?” Ông Vương chất phác cười cười hỏi.

Trong lòng Phạm Thúy Lan và sát thủ dấy lên một trận sóng to gió lớn.

Sư tổ có quyền hạn ban phát huy chương công lao cho người khác mà huy chương này chỉ có quân đội mới có hơn nữa còn là công lao hạng một!

Sư tổ là người của quân đội và họ dám khẳng định địa vị không hề thấp!

Thần đúng là thần rồi!



Ở KTV, Từ Lam Khiết có chút đứng ngồi không yên.

Bây giờ cũng đã qua nửa giờ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng Diệp Huyền Tần đâu, có phải anh trúng bẫy rồi không hay là xảy ra chuyện gì rồi?

Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi quyết định ra ngoài tìm anh.

Nhưng lại bị Trần Hạ Lan cản lại: “Lam Khiết cô định đi đâu?”

Từ Lam Khiết nói: “Diệp Huyền Tần nói đi vệ sinh nhưng cũng hơn ba mươi phút rồi mà anh vẫn chưa thấy anh trở lại, tôi muốn đi ra ngoài xem một chút.”

Trần Hạ Lan cười cười: “Yên tâm đi, tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh ta rồi anh ta nói bị tiêu chảy lập tức sẽ trở lại.”

Từ Lam Khiết nửa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Trần Hạ Lan: “Đương nhiên.”

Từ Lam Khiết như có điều suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Trần Hạ Lan nhấc chai rượu lên rót cho cô: “Nào, uống rượu.”

Cùng lúc đó,

Gần mười chiếc xe đặc biệt dừng ở trước cổng KTV.

Trên những chiếc xe đặc biệt này có quân đội và có cả thị trưởng.

Cửa xe mở ra Hồ Thanh Sơn huy động binh sĩ quân đội xuống xe, Hoàng Phúc Lâm cũng huy động người của mình xuống xe, hai nhóm người tập hợp lại một chỗ rồi xông vào KTV.

Một màn này, thu hút vô số ánh mắt của người đi đường.

Quân đội và bộ chính trị có thể ở cùng một nơi thực hiện nhiệm vụ chuyện này đúng là hiếm thấy nha.

KTV này mở cũng rất lâu năm rồi cũng có tiếng trong thành phố này, chỉ sợ hôm nay gặp họa rồi.

Bọn họ đều tụ tập ở cửa ra vào nhìn rất là náo nhiệt.

Quản lý KTV bị nhóm người này dọa cho run rẩy nơm nớp lo sợ đi tới: “Chào các ông lớn, các ngài đây là…”

Hoàng Phúc Lâm hừ một tiếng: “Chúng tôi đang đột kích kiểm tra, xin phối hợp với chúng tôi.”

Quản lý vội vàng gật đầu cúi người nói: “Được được chúng tôi khẳng định phối hợp, nhất định phối hợp.”

Hoàng Phúc Lâm không nói hai lời, trực tiếp dẫn người xông vào phòng Từ Lam Khiết đã bao.

Về phần các phòng khác bọn họ lười quan tâm.

Vệ sĩ mà Diệp Huyền Tần sắp xếp ở trước cửa phòng thấy nhóm người Hoàng Phúc Lâm khí thế hung hăng muốn xông vào liền lập tức cản lại: “Đứng lại!”

Hoàng Phúc Lâm giận tím mặt: “Cút, một thằng vệ sĩ nho nhỏ mà dám cản trở chúng tôi làm nhiệm vụ?”

Tên vệ sĩ lạnh lùng nói: “Chủ nhân nhà chúng tôi đi tiêu khiển các người không có quyền quấy rầy, nếu như muốn kiểm tra cũng phải chờ chủ nhân giải khuây xong mới có thể đi vào.”

“Mẹ nó.” Hoàng Phúc Lâm giận tím mặt: “Mày đây là đang dạy chúng tao làm việc? Mày xứng sao.”

Hồ Thanh Sơn cũng nổi giận móc súng lục ra nhắm ngay đầu vệ sĩ: “Cút nếu không, đừng trách tao vô tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.