Chiến Thần Phong Vân

Chương 490



Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết, ánh mắt một lần nữa trở nên ôn hòa: “Ngoan nghe lời không có chuyện gì đâu, anh lập tức trở về.”

Từ Lam Khiết nhu thuận gật đầu: “Ừm.”

Diệp Huyền Tần đi sang cùng theo Hồ Thanh Sơn đi vào một căn phòng hoàn toàn không có người.

Khiến Hồ Thanh Sơn không nghĩ tới chính là Phạm Thúy Lan thế mà cũng ở trong căn phòng này.

Nhìn thấy Phạm Thúy Lan, ông ta lập tức tức giận không có chỗ phát tiết.

Đều do Phạm Thúy Lan lừa mình nói đã giết chết sát thủ bị bắt kia, hại kế hoạch của ông ta phá sản.

Bởi vì quá tức giận ông ta cũng không chú ý đến vì sao Phạm Thúy Lan lại ở đây.

Ông ta cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Phạm Thúy Lan: “Khốn kiếp sao cô dám gạt tôi.”

“Đây chính là sát thủ lợi hại nhất mà tập đoàn Tử Dạ bồi dưỡng ra? Cô không xứng làm sát thủ.”

Phạm Thúy Lan đắng chát cười một tiếng: “Thật xin lỗi, tôi cũng là vạn bất đắc dĩ.”

“Là sư tổ muốn tôi lừa ông.”

Cô ta nói rồi nhìn thoáng qua Diệp Huyền Tần.

“Cái gì!”

Hồ Thanh Sơn nghiêm trọng hoài nghi mình nghe nhầm, trừng to mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phạm Thúy Lan: “Cô nói…cô nói cái gì?”

Phạm Thúy Lan: “Là sư tổ muốn tôi lừa ông á.”

Âm thanh Hồ Thanh Sơn rung động một cách lợi hại: “Sư tổ của cô… Là… Là tên này?”

Phạm Thúy Lan thở dài: “Không cần lừa mình dối người, ông biết mà đúng không?”

Cô ta nói rồi lần nữa phức tạp nhìn Diệp Huyền Tần.

Gọi cái tên này là sư tổ, thật đúng là không quen nha.

“Bịch!”

Hồ Thanh Sơn đứng không vững nữa rồi ngã luôn tại chỗ.

Sự đả kích này với ông ta mà nói thật quá sức chịu đựng!

Diệp Huyền Tần lại là sư tổ của Phạm Thúy Lan!

Đường đường là tập đoàn sát thủ cao cấp Tử Dạ, lại là đồ tôn của người trẻ tuổi này!

Nói cách khác trước đó ông ta bắt tay với đồ tôn của cậu ta đi mưu hại cậu ta!

Có thể thành công mới là lạ!

Xong, xong, lần này xong rồi!

Diệp Huyền Tần thét một tiếng: “Quỳ xuống!”

Hồ Thanh Sơn vẫn rơi vào trong nỗi khiếp sợ không cách nào thoát ra được, không nghe thấy Diệp Huyền Tần đang nói gì nữa, ông ta thật sự lơ luôn rồi!

Diệp Huyền Tần lần nữa thét lên: “Ông đây bảo ông quỳ xuống!”

“Hồ Thanh Sơn lá gan của ông cũng lớn thật nha! Ông vốn là sĩ quan vậy mà bắt tay với tập đoàn sát thủ hành thích quân nhân đang thực hiện nhiệm vụ, ông biết tội của mình chưa?”

“Dưới danh nghĩa tập đoàn y tế không những không chăm sóc, chữa bệnh cho người bị thương mà còn dám dám chế tạo ra ma tuý hại nước hại dân, ông biết tội chưa!”

“Ông chết cũng không đủ để đền tội ông đã gây ra đâu!”

Hồ Thanh Sơn mãnh liệt ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần: “Cậu…cậu là quân nhân đang chấp hành nhiệm vụ!”

Diệp Huyền Tần cười lạnh gật đầu.

“Ong!”

Đầu óc Hồ Thanh Sơn lại nổ tung lần nữa.

Sĩ quan bắt tay với sát thủ ám sát quân nhân đang chấp hành nhiệm vụ là tội chết!

Sĩ quan sản xuất ma tuý hại nước hại dân cũng là tội chết!

Chỉ hai tội trạng này thôi đã đủ để ông ta chết mấy lần!

Toang, lần này triệt để xong rồi!

Ông ta chợt nhớ ra cái gì đó vội vàng giãy giụa đứng dậy sau đó “bụp, bụp” một tiếng quỳ xuống trước mặt Diệp Huyền Tần dập đầu cầu xin tha thứ.

“Tổ tông, tổ tông, cậu là tổ tông của tôi.”

“Cầu xin tổ tông tha mạng, tổ tông ngài cho tôi một cái cơ hội, tổ tông…”

Bây giờ mạng ông ta còn khó giữ, còn cần cái gì mặt mũi nữa.

Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, ông ta ngay cả phân cũng chịu ăn chớ nói chi là quỳ xuống dập đầu.

Diệp Huyền Tần cười lạnh: “Cơ hội không phải người khác cho mà là do mình tranh thủ lấy.”

Hồ Thanh Sơn một mặt chờ mong nhìn Diệp Huyền Tần: “Tổ tông, mong rằng ngài có thể chỉ rõ cho đứa nông cạn này.”

Diệp Huyền Tần nói: “Dưới danh nghĩa của ông có một công ty y dược và công ty giải trí phải không.”

“Dù sao ông sắp phải chểt rồi, chuyển nhượng cho tôi đi.”

Hồ Thanh Sơn lập tức hai mắt tỏa sáng: “Tổ tông chỉ cần tôi chuyển nhượng cho ngài, ngài liền chịu tha cho tôi một con đường sống sao?”

Bây giờ đến mạng cũng sắp không còn nữa rồi, còn cần những tài sản kia làm cái gì nữa!

Diệp Huyền Tần: “Nghĩ gì thế.”

“Muốn tôi tha cho con sâu làm rầu nồi canh ông đây, tôi sợ tôi sẽ day dứt cả đời này mất.”

“Nhưng tôi có thể cho ông mười phút, trong mười phút này tôi sẽ không báo án, ông cứ việc chạy trốn đi.”

“Mười phút sau, tôi lập tức báo án ông có thể đào thoát thành công hay không thì phải nhìn số của ông rồi.”

Hồ Thanh Sơn cắn môi một cái: “Hai mươi phút!”

Diệp Huyền Tần thở dài: “Ai, xem ra ông vẫn không biết vị trí hiện tại của mình là ở đâu rồi.”

“Ông cho rằng một kẻ hấp hối sắp chết thì có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi hả? ‘

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.