Viên thanh tra nhìn Trần Hạ Lan chằm chằm: “Nếu không hài lòng với kết quả, cô có thể khiếu nại lên cơ quan cấp trên.”
“Nếu cô còn dám xúc phạm chúng tôi lần nữa, chúng tôi không ngại áp dụng biện pháp mạnh đâu.”
“Tôi…” Không khí trong lồng ngực Trần Hạ Lan dừng như sững lại, suýt nữa cô ta ngất đi.
Nước da của Hoàng Phúc Lâm sạm đi, và ông ta cũng không thể chấp nhận kết quả.
Ông ta thận trọng nói: “Đồng chí, lẽ nào đồng chí nhầm lẫn giữa mẫu máu.”
Thanh tra tỏ vẻ không hài lòng: “Ông Lâm, chúng tôi đều là thanh tra chuyên nghiệp, chúng tôi sẽ phạm sai lầm cấp thấp như vậy sao?”
“Nếu ông không thể tin tưởng chúng tôi, ông có thể mang kết quả xét nghiệm và mẫu đến bộ phận cấp trên để xem xét. Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về kết quả xét nghiệm.”
Mặt của Hoàng Phúc Lâm tái đi, và ông ta biết rằng người thanh tra có lẽ sẽ không mắc sai lầm.
Lúc này, trong lòng ông ta mắng tất cả mười tám đời tổ tiên của Hồ Thanh Sơn: ‘Hồ Thanh Sơn chó chết, sắp xếp như thế nào? Đây không phải là khiến tôi trở thành kẻ ngốc ở nơi công cộng sao?’
Làm thế nào đây? Nên làm gì đây?
Ông ta hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh nói: “Tuy rằng các người không dùng ma túy, nhưng ở cùng phòng với Trần Hạ Lan, dung túng cô ta dùng ma túy, cậu cũng có trách nhiệm.”
Trần Hạ Lan giật mình: “Cái gì?”
Dung túng cô ta uống thuốc?
Đây nhận định là cô ta đang sử dụng ma túy?
Hoàng Phúc Lâm chó chết, đây là hy sinh tôi để đối phó với Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết!
Mẹ kiếp, chết thì chết, chỉ cần Diệp Huyền Tần và Từ Linh thân bại danh liệt, hy sinh bản thân thì có vấn đề gì!
Cùng lắm bị phạt và bị giam giữ.
Nhưng Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết thì khác, cả hai đều là những người nổi tiếng, nếu họ thân bại danh liệt, đế chế kinh doanh của họ chắc chắn sẽ sụp đổ.
Diệp Huyền Tần nó: “Oan quá, chúng tôi vô tội.”
“Chính Trần Hạ Lan đã cầu xin chúng tôi đến đây, và chúng tôi không thấy cô ta dùng ma túy.”
Hoàng Phúc Lâm: “Bây giờ mọi việc đều phải có bằng chứng đối chiếu. Nếu cậu không có bằng chứng thì nói gì cũng vô ích.”
Diệp Huyền Tần: “Ông muốn bằng chứng phải không, không vấn đề gì.”
Diệp Huyền Tần nhìn Đỗ Tuyết: “Cô Tuyết, cô có thể cho mọi người xem những gì cô đã chụp được không!”
Trần Hạ Lan có vẻ bối rối.
Tại sao vừa rồi không đổi “thư ký nhỏ”, tại sao trong nháy mắt lại trở thành “Cô Tuyết”?
Một điềm báo dữ dội dấy lên trong lòng cô ta.
Đỗ Tuyết gật đầu, lấy máy ảnh lỗ kim ra, kết nối với máy karaoke và phát video đang quay.
Máy ảnh lỗ kim của cô ta rất chuyên nghiệp, với độ phân giải 720P, và hình ảnh chụp vẫn rất rõ ràng.
Trong ảnh, Trần Hạ Lan quỳ trước cửa tập đoàn Diệp Linh, cầu xin Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết tha thứ, đồng thời nhất quyết mời cả hai đi ăn tối, thậm chí còn chơi trò xúc động, khóc hết nước mắt.
Cuối cùng, Từ Lam Khiết và Diệp Huyền Tần đã “cảm động” và đồng ý đến dự tiệc.
Khi cả nhóm đến KTV, Trần Hạ Lan tiếp tục tỏ ra vô cùng nhã nhặn với hai người họ, rót rượu và nịnh nọt, thậm chí còn hèn hạ hơn cả gái hộp đêm.
Khi Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết hát “Ngọt ngào”, Diệp Huyền Tần đã nhấn nút tạm dừng.
“Tiếp theo, mời mọi người xem kỹ.”
Mọi người chăm chú nhìn hơn.
Diệp Huyền Tần nhấn nút play và đoạn video tiếp tục.
Trong khi cả hai đang tập trung hát cùng nhau, bàn tay của Trần Hạ Lan bất ngờ chìa ra đưa về phía chai rượu của họ.
Diệp Huyền Tần lại nhấn nút tạm dừng và phóng to trên tay Trần Hạ Lan.
Có hai viên pha lê trắng trong lòng bàn tay của Trần Hạ Lan.
Diệp Huyền Tần nhìn thanh tra: “Các người có thể nói đây là cái gì?”
Người thanh tra buột miệng: “Nhìn bề ngoài, khả năng cao là băng phiến.”
Diệp Huyền Tần cười nhẹ: “Cái này có thể chứng minh chúng tôi vô tội.”
“Chính Trần Hạ Lan muốn hãm hại chúng tôi, nhưng cô ta đã không thành công.”
Trần Hạ Lan sắp gục ngã.
Chết tiệt, Diệp Huyền Tần thực sự đã ghi lại toàn bộ quá trình, và thậm chí còn nhận thấy những hành động đầu độc nhỏ của cô ta!
Anh ta…tạo sao đang yên đang lành muốn thu lại toàn bộ quá trình?
Anh ta còn cố tình tìm người theo dõi bằng cách giả làm thư ký!
Nghĩ tới nghĩ lui, hầu như lúc nào anh ta cũng biết trước kế hoạch của cô ta, nên Diệp Huyền Tần chỉ đơn giản là “tương kế tựu kế.”
Tuy nhiên, chỉ có cô ta, Phạm Thúy Lan và Hồ Thanh Sơn biết kế hoạch này. Làm thế nào Diệp Huyền Tần biết về nó?
Cô ta đột nhiên nhớ tới Phạm Thúy Lan vừa cùng Diệp Huyền Tần trở về, cùng anh thân mật.
Mẹ kiếp, Phạm Thúy Lan đã phản bội cô ta!
Nói cách khác, Phạm Thúy Lan và Diệp Huyền Tần vốn là cùng một ruột, và họ đã cấu kết với nhau để hãm hại lại cô ta.
Đây là một chiêu kế trong kế!
Toàn bộ quá trình của cô ta đã bị Diệp Huyền Tần nắm được.
Sự nhận thức này khiến cô ta gần như phát điên.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Huyền Tần với đôi mắt đỏ rực.