Chiến Thần Phong Vân

Chương 508



Diệp Huyền Tần thở dài: “Được rồi.”

Một số người cho rằng Diệp Huyền Tần đang thú nhận là điều hiển nhiên, và sự chế giễu trở nên gay gắt hơn, họ cùng nhau bước vào khách sạn.

Đỗ Tuyết không đi theo, cô ta đợi đi vào cùng với Diệp Huyền Tần.

Diệp Huyền Tần lên xe, đỗ xe sang bên cạnh mà không ảnh hưởng đến giao thông, rồi gọi cho Sở Trương.

“Sở Trương, bây giờ anh đang ở đâu?”

Sở Trương nói: “Anh Diệp, tôi vẫn đang ở thành phố Giang, chấn chỉnh và tiêu hóa thị trường ngầm ở thành phố Giang.”

Diệp Huyền Tần cau mày: “Đến giờ còn chưa chấn chỉnh xong?”

Chu Đại Đồng cười khổ: “Anh Diệp, chợ ngầm thành phố Giang còn lớn hơn chợ ngầm thành phố Lâm Hải của chúng ta. Không thể xử lý hết chỉ trong vòng mười ngày rưỡi… Có quá nhiều thứ liên quan đến nó.”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Hừ, anh nên chẳm chỉ hơn đó. Hơn nữa, hiện tại làm chủ chợ ngầm ở thành phố Lâm Hải là ai?”

Sở Trương: “Bạo Long là người làm chủ.”

Diệp Huyền Tần: “Oke, để anh ta đến khách sạn Royal Hot Spring giúp tôi dọn dẹp chỗ đậu xe.”

Anh nói vài lời với Sở Trương, và sau đó cúp máy.

Vừa cúp máy, lập tức có một cuộc gọi khác đến.

Giám đốc Tào gọi.

Diệp Huyền Tần trả lời.

Giám đốc Tào cười nhạt: “Anh Diệp, anh đã ở đâu vậy? Hiện tại tôi đang ở khách sạn Royal Hot Spring, có cần cử người đến đón anh không?”

Diệp Huyền Tần suy nghĩ một chút, nói: “Tôi gặp phải vài chuyện, chừng một giờ nữa sẽ tới.”

Giám đốc Tào nói: “Không thành vấn đề, anh Diệp, chúng tôi đang đợi anh.”

Cúp điện thoại sau, Diệp Huyền Tần xuống xe, Đỗ Tuyết vội vàng chạy đến hỏi.

Đỗ Tuyết lo lắng: “Anh Diệp, anh cũng đã nhìn ra tính khí của Giám đốc Tào rồi. Hiện tại anh hối hận rồi phải không, còn kịp để rời đi đó.”

“Tôi biết Giám đốc Tào có một vài người bạn là người trong xã hội, nếu anh ta bắt nạt cô, tôi lo lắng rằng cô sẽ khổ sở đó.”

Diệp Huyền Tần cười nói: “Đừng lo lắng, tôi có biện pháp của mình.”

Đỗ Tuyết thở dài: “Vậy thì… được rồi.”

“Nhưng anh Diệp, anh có thể giúp tôi một việc được không? Nếu sau này không cần thì anh cứ chịu, cố gắng đừng xung đột với anh ta.”

“Nếu tôi không lấy lại được tiền, công ty của tôi sẽ thực sự phá sản và bị thanh lý.”

Diệp Huyền Tần nhẹ nhõm nói: “Đừng lo lắng, với tôi, khoản thanh toán này nhất định sẽ giải quyết cho cô.”

“Được, vào đi.”

Nhìn bóng lưng của Diệp Huyền Tần, Đỗ Tuyết tràn đầy buồn bực: Để Diệp Huyền Tần đi theo có phải là một quyết định sai lầm?

Giám đốc Tào bước vào phòng riêng với năm cô gái.

Trong phòng riêng, đã có bốn người đàn ông đang đợi.

Nhìn thấy một vài cô gái, bốn người đàn ông đột nhiên thèm thuồng và nhìn thân thể của họ một cách không che đậy.

Giám đốc Tào cười giới thiệu: “Nào, để tôi giới thiệu mấy người với nhau.”

“Cô gái, bốn người này là bạn thân vô cùng của tôi. Họ đều là những người trong giới xã hội. Sau này chỉ cần có ai dám bắt nạt các cô, chắc chắn nhờ họ, họ sẽ ra mặt giúp đỡ.”

“Năm người đẹp này là thực tập sinh mới của công ty chúng tôi. Lần này tôi đưa họ ra ngoài gặp gỡ thế giới.”

“Mọi người là bằng hữu, không cần khách sáo, ngồi xuống, ngồi đi.”

Vừa nói, Giám đốc Tào vừa ôm một cô gái vào chỗ ngồi.

Bốn người đàn ông cũng lần lượt đứng dậy ôm chầm lấy bốn cô gái.

Bốn cô gái đột nhiên trở nên căng thẳng, và trong tiềm thức kháng cự, không muốn người đàn ông chạm vào họ.

Giám đốc Tào lập tức không vui: “Đến thì cũng đã đến rồi, thả lỏng chút đi, biểu hiện cho tốt sẽ có tiền tip.”

“Nếu bây giờ không muốn, thì có thể rời đi.”

Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của giám đốc Tào, một số cô gái phải phục tùng, cho phép một số người đàn ông thực hiện vài hành động trên người họ.

Thậm chí, để giành được tiền tip, một cô gái đã dựa vào người đàn ông một cách nhiệt tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.