Hoàng Chính không có trực tiếp đi về nhà, mà chạy đến bệnh viện Nhân Dân thành phố trước tiên.
Tại bệnh viện Nhân Dân thành phố, trong một phòng bệnh bình thường, Cao Khánh Minh đang không ngừng thống khổ rên rỉ vì đau đớn.
Anh ta đã uống hơn ba ký rượu trắng với nồng độ cao, hiện tại cảm giác như đang bị thiêu cháy dạ dày, cơn động kinh lại tái phát, mới nãy vừa được bác sĩ đưa đi rửa ruột để cấp cứu, tuy đã không còn nguy hiểm, nhưng cơn đau dữ dội truyền đến từ dạ dày lại một chút cũng không thấy giảm bớt.
Dường như dạ dày cùng với ruột đang xoắn lại cùng nhau vậy, loại cảm giác này khiến cho anh dục tiên dục tử.
Trong lòng càng thêm căm ghét đối với Diệp Huyền Tần.
Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người đi vào.
Khi thấy rõ bộ dáng của người đó, Cao Khánh Minh lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Người này… không phải ông chủ của thành phố, Hoàng Chính à?
Loại nhân vật lớn như thế này, tại sao lại xuất hiện ở phòng bệnh của mình?
Đến thăm mình à? Giỡn sao, chính mình có tài đức to lớn gì đâu, sao có thể kinh động đến ông chủ Hoàng Chính cơ chứ.
Ông ấy chắc chắn là đi nhầm phòng rồi.
Anh giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, nói: “Thư ký Hoàng, chào ngài. Xin hỏi ngài đang tìm ai à? Có phải đi nhầm phòng rồi không?”
Hoàng Chính khẽ cười: “Anh Cao à, mau nằm xuống đi, mau nằm xuống, đừng căng thẳng.”
“Tôi không có đi nhầm phòng, tôi là tới thăm anh.”
Cái gì cơ!
Cao Khánh Minh ngay lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Hoàng Chính đích thân đến thăm anh…vinh dự vô cùng to lớn nha.
Đồng thời trong lòng cũng nảy sinh ra rất nhiều nghi hoặc, anh chưa từng cùng Hoàng Chính giao lưu lần này… Nói đúng là không tư cách cùng nhân vật lớn như vậy giao tiếp, ông ấy tại sao lại sẽ bỗng nhiên đến thăm anh.
Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc trong lòng anh, Hoàng Chính chủ động giải thích nói: “Anh Cao, chuyện của cậu tôi đã được nghe nói hết rồi.”
“Haiz, tất cả là lỗi của tôi vì đã không làm tốt công việc trấn áp bọn xã hội đen, mới khiến cho bọn chúng có thể hung hăng ngang ngược như thế, gây họa đến cho mọi người.”
“Yên tâm đi, lần này tôi tới đây là để thay anh giành lại công bằng.”
A!
Cao Khánh Minh sắp hưng phấn đến phát điên rồi.
Đường đường là một chủ thành, thế nhưng lại muốn đích thân vì anh ra mặt giành lại công bằng…trời ơi, mình đang nằm mơ sao, mình chắc chắn đang nằm mơ rồi.
Anh bỏi vì quá ngạc nhiên, nên trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, không biết nên nói cái gì.
Hoàng Chính tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tên Diệp Huyền Tần này đã ăn sâu bén rễ ở thành phố Lâm Hải rồi không những thế hắn ta còn trốn rất sâu, muốn bắt được nhược điểm của tên đó vô cùng không dễ dàng.”
“Cho nên, tôi yêu cầu có sự hỗ trợ của anh.”
Cao Khánh Minh kinh sợ nói:“Ngài Hoàng, ngài chỉ cần nói một câu, họ Cao tôi xin tình nguyện mà vượt lửa qua sông, không dám chối từ ngài.”
Hoàng Chính bật cười: “Nếu như tất cả mọi người đều có thể được như anh Cao đây, tôi có thể bớt lo lắng hơn nhiều.”
“Anh Cao, làm tốt lắm. Chờ đến lúc anh phối hợp với tôi hoàn thành tốt việc này, chỗ tốt tuyệt không thể thiếu anh.”
Cao Khánh Minh vui mừng phát khóc: “Nhận được sự coi trọng của ngài Hoàng đây, tôi nhất định sẽ cực lực mà phối hợp.”
“Không biết ngài Hoàng muốn tôi làm việc gì?”
Hoàng Chính đến sát gần Cao Khánh Minh, khe khẽ nói nhỏ vài câu bên lỗ tai anh.
Cao Khánh Minh nở một nụ cười xán lạn nói: “Vâng, vâng, ngài Hoàng cứ việc yên tâm, tôi nhất định sẽ đem chuyện này làm đến hoàn hảo.”
Sau khi nói chuyện ổn thỏa, Hoàng Chính liền rời đi.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, di động liền vang lên
Là Trương Văn Lượng gọi đến.
Trương Văn Lượng: “Lão Hoàng, việc mà chủ nhân giao cho ông làm thế nào rồi?”
Hoàng Chính vội nói: “Ngài Trương, phiền ngài chuyển lời đến chủ nhân rằng tôi vẫn đang tích cực xử lý.”
“Tôi bảo đảm, Diệp Huyền Tần nhất định sẽ không lấy được Dược Luân Châu, thậm chí hắn cũng có thể sẽ đi đời nhà ma.”
Trương Văn Lượng: “Đã biết, nhất định phải nắm chặt thời gian.”
“Chủ nhân đã chuẩn bị sẵn lực lượng, có thể tùy thời bao vây tiêu trừ Diệp Huyền Tần cùng với chợ ngầm Hà Sơn bất cứ lúc nào. Trước lúc đó, nhất định phải đem hết toàn lực giữ lấy Dược Luân Châu.”
“Nếu để Dược Luân Châu rơi vào tay Diệp Huyền Tần, không những tôi cùng với cậu gặp xui xẻo, thậm chí chủ nhân cũng không có thể bảo vệ được.”
Hoàng Chính: “Tôi hiểu rồi, ngài Trương cứ yên tâm!”