Chiến Thần Phong Vân

Chương 525



Đỗ Hải Đào chen vào phòng bệnh, nhìn bệnh nhân nằm trên giường, cả giận nói: “Ai là người phụ trách bệnh viện? Đến nói cho tôi biết rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.”

Từ Huy Hoàng còn không có mở miệng, Từ Huy Hùng lại gào khóc lên: “Cục trưởng Đỗ, ngài phải thay chúng ta làm chủ.”

“Trên người chết giường bệnh, là cha của tôi cùng Từ Huy Hoàng. Mà Từ Huy Hoàng, là chủ nhân của bệnh viện này.”

“Mấy ngày hôm trước, Từ Huy Hoàng làm cho cha của tôi tức đến phát bệnh, nên liền đưa đến bệnh viện của anh ta để cấp cứu.”

“Nhưng tôi trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Từ Huy Hoàng thích tiền như mạng, vì để lấy được tài sản thừa kế, mà đem ông ấy trị đến chết.”

“Bệnh viện như vậy, cần phải đóng cửa. Bác sĩ như anh ta, không, Từ Huy Hoàng đến cha ruột cũng nhẫn tâm giết chết, anh ta căn bản không xứng làm bác sĩ!”

Cái gì!

Đỗ Hải Đào tức đến cả người run rẩy: “Vì tiền, thế nhưng lại hại chết cha ruột của mình, loại người như vậy đến heo chó cũng không bằng.”

Từ Huy Hoàng cố nén đau đớn, biện giải nói: “Oan uổng, cục trưởng tôi bị hắn oan uổng.”

“Cha là bị Từ Huy Hùng hại chết, hắn đây là đang nói dối đổ lỗi cho người khác.”

“Đúng vậy cục trưởng, ngài mau đi kêu bác sĩ tới, nói không chừng cha tôi còn có cơ hội cứu sống.”

Đỗ Hải Đào vội vàng đi đến chỗ Từ Hiên Lâm, bắt mạch cho ông, dò xét hô hấp.

Một lát sau, Đỗ Hải Đào tức giận mắng: “Hừ, anh cũng đừng có giả bộ hiếu thảo nữa, ông ấy đã ngừng hô hấp tim cũng ngừng đập rồi, còn cứu sống kiểu gì!”

“Mau, mau đi đem bác sĩ khoa xét nghiệm tới đây, xét nghiệm máu cho ông ấy, điều tra nguyên nhân cái chết.”

Bác sĩ khoa xét nghiệm đã sớm ở ngoài cửa xem náo nhiệt, nghe tiếng Đỗ Hải Đào kêu, liền vội vàng đi vào phòng: “Chào ngài cục trưởng Đỗ, chúng tôi là bác sĩ khoa xét nghiệm của bệnh viện Nhân Ái.”

“Chúng tôi sẽ lập lấy máu nạn nhân đêm đi xét nghiệm.”

Đỗ Hải Đào gật đầu: “Được, các người tốt nhất là công chính vô tư đi xét nghiệm, nếu như tôi mà phát hiện các người vì bảo vệ chủ nhân bệnh viện này mà động tay động chân vào kết quả xét nghiệm, tôi sẽ không để yên cho các người đâu.”

Bác sĩ xét nghiệm sợ hãi: “Không dám không dám. Đánh chết chúng tôi cũng sẽ không làm trái với pháp luật.”

“Ngài Đỗ nếu không tin chúng tôi, có thể tự mình giám sát chúng tôi.”

Đỗ Hải Đào gật đầu: “Được, tôi sẽ giám sát toàn bộ quá trình của các người.”

Các bác sĩ lập tức đến chỗ Từ Hiên Lâm lấy máu.

Mà Từ Huy Hoàng liền cảm thấy tuyệt vọng.

Anh không thể không hoài nghi, Đỗ Hải Đào cùng Từ Huy Hùng cùng một phe,

Thật sự là Đỗ Hải Đào quá hướng về Từ Huy Hùng.

Trong lúc tuyệt vọng, anh nghĩ tới Diệp Huyền Tần.

Có lẽ, cậu ấy có thể cứu mình.

Anh vội vàng móc di động ra, muốn gọi điện cho Diệp Huyền Tần.

Còn chưa kịp bấm số thì Từ Huy Hùng xông lên, một chân đem điện thoại đá bay.

“Hừ, anh đây là muốn tìm người đến bảo vệ à?”

“Cảnh cáo cho anh biết, ngày hôm nay cho dù có là Thiên Vương cũng không giữ được anh, chờ tòa án xử lý anh đi.”

Từ Huy Hoàng cả người nhũn ra, không thể nhấc nổi chút sức lực nào.

Vẻ mặt anh bất lực, chỉ có thể một lần lại một lần nữa kêu lên: “Oan uổng, oan uổng, oan uổng quá…”

Tiếng nói xì xào của mọi người dần dần nhỏ đi.

Nhìn biểu tình “oan uổng” của Từ Huy Hoàng, không giống như là đang giả bộ.

Hay do chúng ta đã thật sự oan uổng anh ta?

Kệ đi vẫn nên chờ kết quả xét nghiệm rồi nói sau.

Để cho kết quả công bằng, Đỗ Hải Đào cố ý tìm hai phóng viên truyền thông đến để chụp ảnh công chứng.

Không bao lâu sau, Đỗ Hải Đào liền trở về, trong tay cầm giấy xét nghiệm.

Ông phẫn nộ đem giấy xét nghiệm đến trước mặt Từ Huy Hoàng la lớn: “Từ Huy Hoàng, kết quả xét nghiệm biểu hiện cho biết người chết là do dị ứng với amoxicillin, bây giờ cậu còn có lời gì để biện minh sao?”

Từ Huy Hoàng sửng sốt: “Dị ứng với Amoxicillin? Sao có thể! Bố tôi là bị nhồi máu não, căn bản không cần dùng đến amoxicillin.”

Anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đem giấy truyền dịch trên đầu giường đưa cho Đỗ Hải Đào xem: “Cục trưởng Đỗ ngài nhìn xem, trên phương thuốc truyền dịch này căn bản là không có amoxicillin.”

Đỗ Hải Đào xem xong, chau mày: “Thật đúng là không có.”

Từ Huy Hùng nói: “Trên phương thuốc không có, nói không chừng là do anh tự mình tiêm amoxicillin vào người cha thì sao.”

“Đúng rồi cục trưởng Đỗ, tôi nhớ ra rồi, lúc tôi vừa mới tới, tôi có thấy anh hoang mang rối loạn giấu vật gì đó vào trong túi.”

“Từ Huy Hoàng, anh có dám để chúng tôi kiểm tra trong túi anh chứa gì không?”

Từ Huy Hoàng nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, có gì lại không dám!”

Dứt câu, Từ Huy Hoàng đem túi ra kéo ra bên ngoài, muốn chứng minh chính mình trong sạch.

Kết quả vừa kéo ra một ống chích từ trong túi rớt ra ngoài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.