Chiến Thần Phong Vân

Chương 529



Ánh mắt của Từ Lam Khiết ảm đạm một lần nữa lại dấy lên hy vọng :

“Huyền Tần, anh thực sự có thể cứu sống ông nội của em?”

Trước đấy cô không có lấy phần nào hy vọng, bây giờ nghe thấy Huyền Tần nói đã sớm dự định, cô mơ hồ thấy được một tia chiến thắng lóe lên như ánh rạng đông. Huyền Tân cười cười, nói:

“Chốc nữa vẫn nên để cho bố em tới cứu ông đi.”

Từ Lam Khiết lo lắng:

“Huyền Tân, vẫn nên là anh ra tay cứu đi. Để bố đến cứu thì cũng không còn sớm nữa? Việc hệ trọng bây giờ vẫn là giữ tính mạng của ông nội, anh đừng làm điều thừa thãi nữa được không? Em…Em sợ.”

Huyền Tần hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Lam Khiết, em nghĩ thật đơn giản. Sau lần này, cho dù bố có chứng minh được sự trong sạch, thì danh dự của ông cũng phần nào bị ảnh hưởng. Danh tiếng của một bác sĩ còn quan trọng hơn tính mạng của bố. Anh không muốn bố phải sống mãi mãi dưới cái bóng của sự việc này. Lần này để bố chữa khỏi cho ông nội, tự nhiên có thể giữ vững danh tiếng của bố.”

Từ Lam Khiết không muốn cãi nhau nhưng đúng lúc này Từ Huy Hoàng đã quay lại. Đầu tóc của Từ Huy Hoàng đầy mồ hôi, nói:

“Huyền Tần, thảo dược đã nghiền nát rồi, bây giờ tiếp theo nên làm gì?”

Huyền Tần nói:

“Mau cho ông nội uống thuốc.”

Từ Huy Hoàng vội nghe theo, mở miệng ông cụ, đem thuốc đã hòa loãng cùng nước bón cho Từ Hiên Lâm uống. Sau khi cho uống xong, Từ Huy Hoàng liền đứng sang một bên:

“Huyền Tần, con bắt đầu đi.”

Tuy rằng ông không ôm hy vọng gì nhiều, nhưng không thử thì làm sao biết là hoàn toàn không có hy vọng. Huyền Tần nói:

“Bố, vẫn là bố làm đi. Ngày thường vẫn là bố xử lý được dị ứng thuốc mà, lần này cũng giống như vậy.”

A?

Sắc mặt Từ Huy Hoàng đột nhiên trắng bệch:

“Huyền Tần, con…Ý con là sao? Bố…Bố…Bố không thể.”

Huyền Tần cổ vũ: “Bố ạ, không sao đâu.”

Nói xong, anh liền rút 5 cây ngân châm từ gáy ông cụ Lâm ra, sau đó nắm tay của Từ Huy Hoàng đặt lên ngực của ông cụ. Chỉ sờ một chút, Từ Huy Hoàng đột nhiên cả người như bị sét đánh, toàn thân run rẩy không ngừng.

Nhịp tim!

Dĩ nhiên là nhịp tim rồi!

Tuy rằng thực sự rất yếu ớt, nhưng nhịp tim này đập lại vô cùng chân thực! Người chết rồi, thế nhưng tim lại đập.

Trời ạ, là kỳ tích!

Trừ khi là kỳ tích, ông không biết dùng từ nào để miêu tả được việc này. Huyền Tần…đúng là thần tiên hạ phàm. Huyền Tần nói:

“Bố, bố còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh cứu ông đi ạ.”

Từ Huy Hoàng bây giờ mới hoàn hồn, hét lớn:

“Mau, mau đưa vào phòng cấp cứu, chuẩn bị phẫu thuật.”

Giám đốc khoa mạch, chuyên gia khoa dị ứng, bác sĩ gây tê đều chuẩn bị sẵn sàng phẫu thuật.

“Bảo vệ, bảo vệ, mau đóng cửa lại cho tôi, tuyệt đối không cho phép người nào đi ra ngoài.”

Ông ta lo lắng Từ Huy Hùng và Từ Liên sẽ thấy không ổn, muốn chạy mất, nên cẩn thận dặn bảo vệ đóng cửa lại.

Từ Huy Hùng và Từ Liên nhìn chết lặng!

Vừa nãy tinh thần của Từ Huy Hoàng còn chán nản, làm sao mà chỉ sợ Từ Hiên Lâm một chút mà vẻ mặt phấn khởi lên vậy? Hay là…đúng thật Từ Hiên Lâm chết đi sống lại? Ông ta thực sự có khả năng cứu người chết trở về?

Thấy thế, Từ Liên và Từ Huy Hùng bèn hoảng sợ. Nếu Từ Hiên Lâm thực sự sống lại, tự mình chỉ ra và xác nhận đúng là bọn họ, thì bọn họ có còn đường sống hay không? Đáp án nhất định là không rồi. Không được, tuyệt đối không thể để Từ Huy Hoàng cứu sống Từ Hiên Lâm. Từ Huy Hùng tức giận hét:

“Dừng tay, Từ Huy Hoàng, đừng cho rằng tôi không biết chú trong lòng có tính toán. Chú định tiêu hủy thi thể đúng không? Hôm nay chỉ cần tôi còn sống, chú cũng đừng nghĩ đến việc động vào thi thể.”

Đỗ Hải Đào cũng ý thức được tình hình không ổn, ngăn Từ Huy Hoàng:

“Từ Huy Hoàng, nếu ông dám động vào thi thể, tôi sẽ kiện tội phỉ báng người chết. Ở Đại Hạ, người đã khuất là lớn nhất. Phỉ báng người chết là tội lớn! Cảnh cáo ông đừng để tội chồng thêm tội.”

Từ Huy Hoàng nói:

“Thi thể cái rắm, tim của ông cụ vẫn còn đập. Ông vẫn chưa chết. Mau để tôi cứu người, bây giờ nhanh cứu vẫn còn kịp.”

Từ Hiên Lâm quả nhiên vẫn còn sống. Đã vậy càng không thể ông ta được cứu. Từ Huy Hùng tức giận mắng:

“Cút, chú như thế này là lòng dạ gian xảo, lừa dối chúng tôi. Trừ phi bước qua xác tôi, nếu không đừng nghĩ đụng được đến bố.”

Huyền Tần lạnh lùng nói:

“Cục trưởng Hải Đào, hành vi của anh bây giờ chính là coi mạng người như cỏ rác đấy. Biết luật mà còn phạm luật thì tội lại nặng thêm một bậc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.