Chiến Thần Phong Vân

Chương 534



Đám truyền thông kia lập tức cuống lên: “Giám đốc Tào, ông như nào là không phải đạo rồi. Rõ ràng chúng toi đã làm theo lời ông loan tin này đi.”

“Về phần sự thật bị vạch trần, đó là do bên các người xảy ra sai sót, liên quan gì tới chúng tôi?”

Giám đốc Tào nói: “Muốn kết toán số dư thì cũng được, nhưng các người phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Ông nói đi.” Đám truyền thông kia vội nói.

Giám đốc Tào trả lời: “Tin tức giả này không được hủy bỏ, càng không có phép tập đoàn Diệp Linh được tẩy trắng, làm rõ sự thật.”

“Chỉ cần duy trì nhiệt của tin này mười ngày trở lên thì số dư tôi sẽ kết toán cho các người không thiếu một đồng.”

Duy trì tin tức mười ngày, cho dù tin giả cũng sẽ thành tin thật.

Đám truyền thông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, chúng tôi đồng ý với ông.”

Sau khi thương lượng xong, đám ký giả lúc này mới ai về nhà nấy.

Còn Tần Cao thì lưu lại video vừa mới quay được vào điện thoại, trở về bệnh viện nộp cho Diệp Huyền Tần.

Trong phòng bệnh, Từ Hiên Lâm đang mê man ngủ, Từ Huy Hoàng vẫn luôn bảo vệ ở bên cạnh, một tấc cũng không rời.

Nhìn thấy Diệp Huyền Tần tới, Từ Huy Hoàng vội vàng đứng dậy.

Lúc này, ông có rất nhiều lời cảm ơn muốn nói với Diệp Huyền Tần.

Có điều ông là người không biết ăn nói, cuối cùng ngàn vạn lời cảm ơn chỉ nói thành một câu: “Huyền Tần, sau này bố sẽ dành toàn thời gian chăm sóc cho con của các con.”

Từ Lam Khiết lập tức đỏ mặt: “Bố, bố nói mò gì vậy?”

Diệp Huyền Tần cười: “Bố, bố không cần cảm ơn con. Là do bố tự tay kéo ông nội từ trong tay thần chết về, bố nên cảm ơn y thuật của mình.”

Từ Huy Hoàng dở khóc dở cười: “Haiz, Huyền Tần, con lừa được người ngoài chứ sao lừa được bố.”

“Chính con hóa mục nát thành thần kỳ, cải tử hồi sinh, bố chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.”

“Huyền Tần, con nói với bố một chút, con làm thế nào mà cải tử hồi sinh cho ông nội của con?”

Diệp Huyền Tần nói: “Đơn giản lắm ạ, con đã châm cho ông nội Thiên La thập tam châm trong Tục Mệnh Châm trước một ngày.”

“Tục Mệnh Châm, trừ phi là đầu một nơi thân một nẻo hoặc máu chảy hết thì sẽ có thể đảm bảo tính mạng một ngày.”

“Ông nội chỉ là bị dị ứng thuốc thôi, không chết được.”

Từ Lam Khiết cũng nói: “Huyền Tần, thế cây cỏ mà anh cho bố em là gì?”

“Em thấy sau khi ông nội nuốt nó, sắc mặt liền tốt lên rất nhiều.”

Diệp Huyền Tần nói: “Cỏ hoàn dương, loại cỏ đó có thể trung hòa vạn độc, nó vô hiệu hóa thành phần amoxicillin, sắc mặt ông nội đương nhiên tốt hơn nhiều.”

Đám người lúc này mới bừng tỉnh.

Bọn họ cũng không hiểu rõ tác dụng quý giá của cỏ hoàn dương, còn tưởng rằng chỉ là một loại cỏ bình thường trong Đông y thôi.

Từ Huy Hoàng nhìn Diệp Huyền Tần bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa: “Huyền Tần, con nói thật với bố, con và chỉ huy Diệp rốt cuộc là có quan hệ gì?”

Nghe ông hỏi như vậy, Diệp Huyền Tần tự dưng thấy lo lắng: Hỏng rồi, tại sao lại bị phát hiện chứ?

Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu cũng im lặng nhìn.

“Tôi nói này lão già, đầu ông bị nhúng nước à, Huyền Tần và chỉ huy Diệp sao có thể có quan hệ gì chứ?”

“Đúng vậy, cái tên Diệp Huyền Tần tự cao tự đại này, nếu như nó thật sự có quan hệ với chỉ huy Diệp, cái đuôi chẳng phải đã sớm vểnh lên trời hay sao?”

Từ Huy Hoàng nói: “Các người có chỗ không biết rồi.”

“Thiên La thập tam chân chính là thuật châm cứu cao cấp nhất, do chính tay chỉ huy Diệp sáng tạo ra.”

“Người hiểu được thuật châm cứu này, chỉ có thể là học trò thân thiết bên người. Nếu như Huyền Tần không có quan hệ gì với chỉ huy Diệp, sao có thể học được thuật châm cứu này chứ?”

Sau khi nghe xong, sắc mặt của Từ Lam Khiết và Lý Khả Diệu dần dần trở nên nghiêm túc.

Từ Lam Khiết lo lắng nhìn Diệp Huyền Tần, nói: “Huyền Tần, anh… rốt cuộc anh và chỉ huy Diệp có quan hệ thế nào?”

“Có thể có quan hệ với chỉ huy Diệp, hẳn là có quyền thế một phương, vì sao anh lại cứ co mình ở cái thành phố Lâm Hải nho nhỏ này? Anh… anh ở bên cạnh em, có phải có ý đồ gì khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.