Chiến Thần Phong Vân

Chương 539



“Cái gì?” Ba cổ đông khác đều trợn mặt: “Anh, anh an bài?”

“Anh đang muốn làm gì vậy? Muốn cho công ty phá sản à?”

Hồ Nghiễm Thắng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”

“Diệp Huyền Tần giết chết gia chủ Hồ Thanh Sơn của chúng ta, bây giờ anh ta là kẻ thù của chúng ta.”

“Các người cam tâm để kẻ thù làm ông chủ của công ty sao? Cam tâm bị kẻ thù giẫm dưới chân, cả đời không ngóc đầu lên được?”

“Với dựa trên những gì tôi biết về Diệp Huyền Tần, một khi anh ta nắm quyền kiểm soát Dược phẩm Lỗ Kháng, anh ta nhất định sẽ tìm cách tống cổ chúng ta ra ngoài.”

“Lúc đó chúng ta sẽ không thể kiếm được một xu.”

“Tôi làm vậy để cướp lại năm mươi phần trăm cổ phần trong tay anh ta.”

“Khi đó, bốn người chúng ta sẽ phụ trách công ty này. Làm hoàng đế của công ty, không phải quá tốt sao?”

Nghe những gì Hồ Nghiễm Thắng nói, ba cổ đông còn lại đều cảm thấy tim đập thình thịch.

“Được, chỉ cần có thể lấy lại được năm mươi phần trăm cổ phần kia, chúng ta sẽ hoàn toàn nghe lời anh.”

Hồ Nghiễm Thắng liếc nhìn thư ký: “Ai là người tổ chức cuộc bãi công của công nhân?”

Thư ký vội vàng nói: “Là ông Dương, một nhân viên lâu năm. Mẹ ông ấy đang bệnh nặng cần tiền lương để phẫu thuật. Tuy nhiên, vì lương chậm trễ nên ông ấy đã làm liều và tổ chức tổng đình công.”

Hồ Nghiễm Thắng nói: “Ừm, gọi ông Dương vào, tôi nói với ông ta vài câu.”

“Vâng.” Cô thư ký uốn éo cặp mông đầy đặn bước ra ngoài.

Không lâu sau, ông Dương liền đi vào.

Đôi mắt ông ta đỏ hoe, giống như vừa mới khóc, khi bước vào, ông ta đã lập tức cầu xin Hồ Nghiễm Thắng: “Ông chủ Thắng, xin hãy trả tiền lương cho chúng tôi.”

“Tôi vẫn trông cậy vào khoản lương này để làm phẫu thuật cho mẹ, nếu chậm trễ như thế này thì mẹ tôi không chịu được nữa.”

“Còn có, các anh em cũng đều là trông cậy vào lương này để chi tiêu ăn uống. Tiền lương không có, các anh em còn không có cơm để ăn, sao có thể bắt tay vào làm việc được?”

Hồ Nghiễm Thắng thở dài, ném cho ông Dương điếu thuốc, ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, mình cũng châm thuốc rồi bắt đầu hút.

“Ông Dương, ông vào công ty không được mười tám năm rồi phải không? Ông hẳn phải biết tình hình hiện tại của công ty hơn ai hết.”

“Công ty bây giờ rất khó đi tiếp, mỗi ngày đều phải bồi thường tiền, cho nên thực sự không thể trả tiền lương cho mọi người.”

“Đương nhiên, tôi nhìn thấy tình hình của mọi người cũng rất đau lòng, vì để trả tiền lương cho các anh em, tôi còn phải bán xe, bán nhà của mình.”

“Khó khăn lắm mới gom đủ tiền lương, không ngờ là ông chủ mới tới lại điều đi toàn bộ số tiền đó, mua đồ hiệu xa xỉ và xe hơi sang trọng cho mình.”

“Bây giờ tôi cũng thật sự không còn đồ gì có thể bán.. Ông thông cảm cho tôi một chút đi.”

“Cái gì!” Ông Dương kích động lập tức đứng lên: “Ông chủ Thắng, tiền ông bán xe, bán nhà để trả tiền lương cho chúng tôi bị ông chủ mới tiêu hết rồi?”

“Ông chủ mới này đúng là không có lương tâm. Đây là tiền ăn uống của anh em, là tiền cứu mạng của mẹ tôi, anh ta làm sao có thể không biết xấu hổ như thế!”

“Ông chủ Thắng, nói cho tôi biết, ông chủ mới sống ở đâu? Tôi sẽ đưa anh em đến gặp anh ta để nói chuyện.”

Hồ Nghiễm Thắng xua tay nói: “Ông không cần đi tìm, anh ta hẳn là sắp tới công ty.”

“Đến lúc đó có thể cùng anh ta trực tiếp nói chuyện, tôi hi vọng anh ta có thể còn chút lương tâm cuối cùng hiểu được khó khăn của ông.”

“Dù sao tôi cũng không thể làm gì. Tôi cũng đã nói chuyện với anh ấy về tình hình của anh em, nhưng ông chủ mới nói… Thôi quên đi, đừng nói gì nữa.”

Ông Dương vội vàng nói: “Ông chủ Thắng, ông chủ mới nói cái gì?”

Hồ Nghiễm Thắng nói: “Chúng ta đừng nói nữa, miễn cho các anh em cảm thấy đau lòng.”

Ông Dương nói: “Ông chủ Thắng, cứ nói đi. Nếu anh ta đã dám nói ra, thì cũng không sợ bị người khác biết.”

Hồ Nghiễm Thắng nghiêm nghị nói: “Ông chủ mới vậy mà lại nói rằng mọi người chỉ là một lũ rác rưởi, mấy con bọ, con rệp ăn bám, không cần để ý tới. Cho mọi người mười cái lá gan cũng không làm nên sóng gió gì.”

Cái gì!

Ông Dương lập tức nổi trận lôi đình: “Nói chúng tôi là rệp, là rác rưởi?”

“Không có chúng tôi, anh ta ăn cái gì, uống cái gì! Ăn no liền rửng mỡ mắng mẹ người khác rồi!”

“Chúng ta không thể tạo ra nhiều sóng gió gì phải không. Được rồi, tôi sẽ để cho anh ta thấy liệu chúng tôi có thể tạo ra sóng gió hay không.”

Ông Dương tức giận bước ra khỏi văn phòng.

Ba cổ đông nhìn nhau, cuối cùng đều giơ ngón tay cái tán thưởng Hồ Nghiễm Thắng.

“Ông chủ Thắng quả là cao minh! Chiêu mượn đao giết người này quả không tầm thường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.