Chiến Thần Phong Vân

Chương 546



Viện trưởng do dự, chủ tịch Hàn liền nhìn ra có điều mờ ám.

Thái độ của ông ta đối với Diệp Huyền Tần cũng dịu đi rất nhiều: “Cậu thanh niên, liên quan tới vấn đề của anh, tôi sẽ coi trọng.”

“Tôi sẽ thành lập một đội điều tra để điều tra sự việc này càng sớm càng tốt. Nếu những gì cậu nói là sự thật, tôi sẽ cấm cửa bệnh viện này.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, xem ra chủ tịch Hàn cũng không có chấp nhặt với người trẻ tuổi kia.

Vận may của chàng trai trẻ đúng là quá tốt, gặp được một chủ tịch thành phố nghiêm chính như vậy.

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừm, tốt nhất là ông lập tổ điều tra trong vòng bảy ngày.”

Chủ tịch Hàn hỏi: “Tại sao lại phải trong vòng bảy ngày?”

Diệp Huyền Tần nói: “Bởi vì bảy ngày nữa ông sẽ chết.”

Mẹ nó ơi!

Cả đám người vừa mới bình tĩnh lại, thần kinh lại lập tức căng cứng,

Vừa rồi chủ tịch Hàn đã không chấp nhặt, nhưng tên nhóc này lại càng đổ thêm dầu vào lửa, thậm chí còn nguyền rủa chủ tịch Hàn…

Sống không tốt sao? Làm gì mà nhất định cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết?

Chủ tịch Hàn cũng không kìm nổi lửa giận, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, cậu đang nguyền rủa tôi, công kích cá nhân à?”

Diệp Huyền Tần nói: “Nguyền rủa ông? Xin lỗi, ông còn chưa có đủ tư cách.”

“Tôi hỏi ông, có phải khoảng thời gian trước ông đi qua vùng Vân Quý, đắc tội với người nào không?”

“Ông bị người ta hạ độc mà không biết, thật đáng buồn, cũng đáng thương.

Trên thực tế, khi lần đầu tiên nhìn thấy chủ tịch Hàn, Diệp Huyền Tần đã nhìn ra ông ta bị trúng độc.

Anh nghĩ nếu biểu hiện của chủ tịch Hàn biết tròn biết méo, thì mình sẽ chỉ cho ông ta một con đường sáng.

Nếu như dùng quyền mà tư thù cá nhân, tự cao tự đại thì sẽ mặc kệ cho ông ta tự sinh tự diệt.

Xem xét thấy biểu hiện của ông ta cũng xứng với chức chủ tịch thành phố, cho nên Diệp Huyền Tần quyết định cứu ông ta một mạng.

Chủ tịch Hàn kinh hãi nói: “Đúng là khoảng thời gian trước tôi có đi qua vùng Vân Quý, cũng đắc tội với một thành phần nằm ngoài vòng pháp luật.”

“Có điều, lời nói trúng độc của cậu cũng vô căn cứ, sao tôi lại không có cảm giác mình trúng độc chứ?”

Diệp Huyền Tần cười mỉa mai: “Không trúng độc thì ông tới bệnh viện làm gì?”

Chủ tịch Hàn nói: “Cơ thể tôi không thoải mái, bác sĩ chẩn đoán là giãn tĩnh mạch bình thường, nhưng không phải trúng độc.”

Diệp Huyền Tần: “Giãn tĩnh mạch là bệnh mãn tính, không thể bộc phát đột ngột. Trước khi lên khu Vân Quý, ông có bị giãn tĩnh mạch không?”

Chủ tịch Hàn lắc đầu trầm ngâm: “Có vẻ như sau khi trở về từ khu Vân Quý, tôi mới bắt đầu cảm thấy không thoải mái…”

“Vậy là tôi bị trúng độc rồi? Cậu thanh niên, cậu nói tôi có khả năng bị trúng độc gì?”

Diệp Huyền Tần: “Nếu nói chính xác ra thì bên trong ông có cổ trùng…”

Chủ tịch Hàn không nhịn được cười, vẻ mặt chất vấn: “Cậu trai trẻ, cậu nói cổ trùng, chẳng lẽ là cổ trùng trong tiểu thuyết hoặc trên TV à?”

“Sau này cậu bớt xem mấy cái vô bổ ấy đi, trên đời này làm gì có cổ trùng chứ.”

Ông ta thở dài một hơi, suýt nữa thì tin vào Diệp Huyền Tần rồi.

Viện trưởng cũng giận dữ mắng mỏ Diệp Huyền Tần: “Anh không biết thì cũng không cần phải giả vờ.”

“Chủ tịch Hàn đã đi rất nhiều bệnh viện để kiểm tra, họ đều thống nhất rằng đó là bệnh suy giãn tĩnh mạch, chứ không phải như anh nói.”

Diệp Huyền Tần lắc đầu: “Đúng là cứng đầu. Ông cho rằng là giãn tĩnh mạch, vậy coi như giãn tĩnh mạch đi.”

“Tôi đảm bảo ông dùng càng nhiều thuốc thì bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.”

Nhìn thấy Diệp Huyền Tần không có vẻ gì là nói đùa, chủ tịch Hàn cũng có chút lay động.

Nếu cậu trai trẻ kia là kẻ lừa đảo, vậy cậu ta sao lại biết mình từng tới Vân Quý một thời gian trước, còn đắc tội với người ta?

Hơn nữa, đúng là từ sau khi trở về, cơ thể mới bắt đầu không thoải mái.

Nhưng nếu những gì cậu ta nói là sự thật thì… vớ vẩn, làm sao có thứ giống cổ trùng trên đời được.

Đây là mê tín thời phong kiến, nhân viên chính phủ tuyệt đối không được tin có ma, quỷ thần.

Viện trưởng tức giận nói: “Diệp Huyền Tần, anh đừng có mà ở đây mê hoặc lòng người.”

“Anh nói rằng tôi không thể chữa khỏi bệnh giãn tĩnh mạch cho chủ tịch Hàn, còn bảo nó sẽ trở nên nghiêm trọng hơn với nhiều thuốc hơn, phải không?”

“Được, vậy hôm nay tôi sẽ chữa bệnh cho chủ tịch Hàn trước công chúng, cho anh một cái vả mặt.”

“Chủ tịch Hàn, tôi hi vọng được chữa bệnh cho ông trước mặt mọi người, lấy lại sự trong sạch.”

Chủ tịch Hàn nhìn về phía Diệp Huyền Tần: “Cậu trai trẻ, cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Huyền Tần gật đầu: “Có gì mà không được.”

Chủ tịch Hàn nói: “Vậy được, cứ quyết định thế đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.