Chiến Thần Phong Vân

Chương 559



“Hiện tại thôn của chúng ta biết ông chủ của con có năng lực, có thể được ông chủ coi trọng như vậy, tương lai sáng lạn vô cùng.”

“Người tới nhà chúng ta nói chuyện thân thích cố gắng làm quen nhiều không kể siết. Con gái của thôn trưởng lần trước không chịu con, hôm nay còn tặng nhà ta hai lạng trà ngon, mở miệng gọi chú dì vô cùng ngọt.”

“Sao ông mới nói chuyện với con trai mấy câu đã bỏ ra đây rồi?” – Đây là giọng của thôn trưởng.

“Con trai của tôi ấy mà, đều do một tay tôi dạy dỗ, nói ít mấy câu thì có làm sao nào, mau mau, thôn trưởng uống một ly nào!”

Bàn Thôn Đẩu đỏ bừng, vô cùng tự hào nói: “Mẹ, để con nói cho mẹ biết, ông chủ của con rất tài giỏi, đừng nói là đội phá bỏ ngay cả người có chức quyền cũng phải nể mặt ông chủ.”

Mẹ của Bàn Thôn Đẩu nói: “Con không được kiêu ngạo, con phải tiếp tục làm việc chăm chỉ, không được phụ sự kỳ vọng của ông chủ dành cho con.”

“Gia đình chúng ta có tương lai tốt đẹp hay không, chúng ta đều trông cậy vào ông chủ của con. Được rồi, không nói thêm nữa, nhà chúng ta có nhiều thân thích đến quá, mẹ phải đón tiếp.

Cúp điện thoại xong, Bàn Thôn Đẩu quay đầu bỏ đi.

Anh Dương vội la lên: “Sao lại đi?”

“Tôi quay lại làm việc, đi bắt đầu công việc ngay lập tức.”

“Các anh chị em, theo tôi về làm việc!”

Mọi người vẫn chưa kịp di chuyển thì ngày càng nhiều điện thoại của nhân viên đổ chuông.

Tất cả đều từ gia đình của họ.

Các thành viên trong gia đình họ cũng nhận được bằng khen và tiền thưởng của họ, từ ba triệu đến năm trăm nghìn.

Bất kể là giấy chứng nhận hay tiền thưởng, thì nó đều thể hiện sự công nhận của công ty đối với họ, họ có thể từ hào trước gia đình và bạn bè của họ. Đây là thể diện, là tự tôn, những thứ này không mua được bằng tiền.

Sau khi cúp điện thoại, các công nhân đều tràn đầy tinh thần và niềm đam mê.

“Bắt đầu công việc, bắt đầu công việc ngay!”

“Ông chủ, tiền lương đừng vội, cứ từ từ giải quyết.”

“Ông chủ tài giỏi, bà chủ lại xinh đẹp, hai người này quả là xứng đôi vừa lứa.”

Toàn thể nhân viên phá lên cười sảng khoái trong xưởng sản xuất và chính thức quay trở lại công việc.

Khuôn mặt Nhậm Tiền nhất thời đỏ lên, thẹn thùng như một đóa hoa vừa chớm nở.

Các nhân viên thậm chí còn coi cô như vợ của ông chủ.

Cô lén lút liếc nhìn Diệp Huyền Tần đầy mong chờ, nếu đều này là thật thì thật tuyệt.

Diệp Huyền Tần nói: “Lần này tôi đã trả 100 triệu thưởng cho nhân viên bằng tiền riêng của tôi. Đừng quên hoàn trả cho tôi.”

Nhậm Tiền ngẩn người.

Cuộc khủng hoảng đình công khiến công ty gần như bị phá sản, vậy mà Diệp Huyền Tần lấy 100 triệu để có thể giải quyết.

Quá tuyệt vời!

Hơn nữa anh gần như có hàng chục tỷ mà vẫn chỉ quan tâm tới 100 triệu?

Nhậm Tiền đâu biết lương tháng của Diệp Huyền Tần chưa tới 20 triệu, anh còn đang ăn cơm của vợ đây.

“Tôi biết rồi ông chủ.”

“Nhân tiện, ông chủ, để cấp giấy khen cho nhiều nhân viên trong thời gian ngắn như vậy, anh phải sử dụng rất nhiều nhân lực phải không? Nhưng tôi không thấy anh điều động các giám đốc điều hành cấp cao của Lỗ Khang.”

Diệp Huyền Tần khẽ cười: “Bạn của tôi giúp ta làm cái này.”

Bây giờ Diệp Huyền Tần thiếu nhân lực nhất. Bạo Long, Sở Trương đều bận rộn không dùng được

Đương nhiên, chuyện này không phải bọn họ phụ trách, dù sao hai người kia đang bận tiêu hóa địa bàn ngầm của thành phố Giang.

Phạm Thúy Lan là người phụ trách nhiệm vụ này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.