Chiến Thần Phong Vân

Chương 566



Phạm Thúy Lan trần đầy tinh thần, cô lấy điện thoại di động ra bấm số: “Vài ngày nữa sắp xếp cho tôi gặp bà chủ, tôi rất nhớ cô ấy.”

Thời gian trôi nhanh, thời hạn năm ngày đã đến.

Hôm nay là một ngày trọng đại đối với Hỗ Nghiễm Thắng.

Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay Hỗ Nghiễm Thắng có thể lấy lại cổ phần trong tay Diệp Huyền Tần.

Hỗ Nghiễm Thắng sáng sớm gọi điện cho Trữ Tài Thần: “Anh họ, hôm nay 2 tỷ anh cho công ty em vay sẽ hết hạn. Anh đừng quên đòi tiền.”

Hỗ Nghiễm Thắng ngáp một cái nói: “Sẵn sàng tiếp nhận cổ phần chưa?”

Hỗ Nghiễm Thắng cười nói: “Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông.”

Ngay khi cúp điện thoại, thị chính Hoàng Phúc Lâm đã gọi lại.

“Hỗ Nghiễm Thắng, tại sao vẫn chưa lấy được cổ phần trong tay Diệp Huyền Tần?”

Hỗ Nghiễm Thắng nói: “Anh Lâm, đừng lo lắng, hôm nay… không, trong một giờ nữa, tôi hứa anh ta sẽ ngoan ngoãn giao cổ phần.”

“Vậy thì tốt, hãy nhớ rằng, ngay cả khi anh không có được cổ phần, anh không bao giờ được để Diệp Huyền Tần kiểm soát hoàn toàn công ty Lỗ Khang. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“Anh Lân yên tâm, tôi so với anh biết rõ hậu quả, nhất định sẽ không để cho anh ta thành công.”

“Bí thư Trương Văn Lương rất coi trọng vấn đề này. Ông ấy yêu cầu tôi nói với anh một điều, nếu làm tốt ông ấy sẽ được thưởng hậu hĩnh sau khi vượt qua thời gian khó khăn này.”

Hỗ Nghiễm Thắng ánh mắt đột nhiên rạng rỡ: “Haha, không ngờ bí thư cũng nhìn vào Diệp Huyền Tần. Anh nói với bí thư là cứ chờ tin tốt. Tôi sẽ không bao giờ phụ lòng tin của anh ấy.”

Sau khi cúp điện thoại, Hỗ Nghiễm Thắng lập tức gửi thông báo cho ba cổ đông còn lại cùng đại diện của nhà cung cấp và nhà phân phối: “Trưa hôm nay chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng.”

Tại tập đoàn Diệp Linh, Nhậm Tiền mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, trong mắt cô đều khoản vay 70 tỷ.

Cô nhìn Diệp Huyền Tần không hề có biểu hiện lo lắng, mỗi ngày đều là đang ở bên cạnh dỗ dành vợ. Nhậm Tiền nghiêm túc nghi ngờ liệu Diệp Huyền Tần có quên khoản vay hay không.

Hôm nay là ngày thứ năm, nếu không có chuyện gì khác, Trữ Tài Thần nhất định sẽ tới đòi tiền. Nhưng Diệp Huyền Tần thậm chí không có kế hoạch trả lại một xu!

Trong lúc cô lo lắng, cửa văn phòng bị gõ. Trái tim Nhậm Tiền đột nhiên đình trệ, cô thận trọng nói: “Mời vào.”

Người mà cô không muốn nhìn thấy bước vào, đó là Trữ Tài Thần.

Nở nụ cười dịu dàng, Trữ Tài Thần lịch sự nói: “Cô Tiền, cô có nhớ tôi không, Trữ Tài Thần từ ngân hàng Đại Thông?”

“Công ty của cô đã vay ngân hàng của tôi 70 tỷ cách đây 5 ngày. Khoản vay hôm nay hết hạn. Tôi đến đây để thu tiền. Tổng số tiền là 85 tỷ bao gồm cả gốc và lãi.”

“Tôi không biết cô định chuyển tiền tiền mặc séc hay là thanh toán điện tử?”

Nhậm Tiền tâm tư tê dại, nhưng bề ngoài vẫn giả bộ bình tĩnh: “Anh Thần, anh đợi một chút, chuyện này tôi cần hỏi lại ông chủ.”

“Anh ngồi xuống đợi một lát, tôi sẽ gọi điện cho anh Tần nói chuyện ngay.”

Trữ Tài Thần đồng ý lịch sử ngồi xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.