Chiến Thần Phong Vân

Chương 607



Nồi sắt hầm quả cân!

Con mẹ nó thật đúng là nồi sắt hầm quả cân!

Mặt Thiểu Mã Gia tối sầm lại. Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết bốn mặt nhìn nhau, chết

Chậc, mặt anh ta còn đen hơn cả cái nồi sắt.

Khốn nạn, dám làm nhục ông, điếc không sợ súng! lăng

Cái nhà hàng này làm ăn kiểu gì đây, nhân viên chẳng những không nghe lời khách V.I.P, mà lại còn đi nghe theo lời của một tên ăn chực, thậm chí còn không tiếc lời xúc phạm khách VIP! Không xem anh ta ra gì. Một chút mắt nhìn cũng không có.

Thiếu Mã Gia ngay lập tức phát điên lên, từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ phải chịu sự oan ức như thế này.

Anh ta giơ tay lên định đánh người phục vụ.

Diệp Huyền Tân nhanh chóng chặn tay Thiếu Mã Gia lại, nói: “Người ta cũng chỉ là vì nghe theo yêu cầu, cớ sao anh lại làm khó nhân viên như vậy!”

Từ Nam Huyên cũng vội vàng nói: “Anh Mã , có chuyện gì thì bình tĩnh nói, đừng động tay động chân.” Để giữ thái độ lịch sự, Thiếu Mã Gia đình thu tay lại. “Đi gọi quản lý của các cậu ra đây.”

Mẹ nó chứ, ông đây đã đưa cho tên quản lý kia nhiều tiền boa trước như vậy rồi mà chả làm ăn được tích sự gì!

Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, đi gọi quản lý. Chẳng mấy chốc người nhân viên kia đã quay trở lại. Chẳng qua, chỉ có một mình cậu ta, không thấy bóng dáng quản lý

Thiếu Mã Gia tức giận nói: “Quản lý của các người

Nhân viên bồi bàn nói khẽ: “Quản lý của nhà hàng chúng tôi bảo rằng cô ta rất bận, không có thời gian vào “Khốn kiếp.” Thiểu Mã Gia đập bàn đứng dậy: lẽ muốn tôi đích thân đến gặp cô ta “Hừ, đích thân tôi sẽ đi gặp, cậu sẽ phải trả giá.

Diệp Huyền Tân lên tiếng: “Sao anh phải đích thân đi gặp quản lý chứ? Thức ăn nguội rồi tính sao đây?” ta.” gọi quản lý của các người vào đây, nói tôi đang tìm cô

Từ Lam Khiết không nhịn được đành bật cười thành tiếng. Thức ăn nguội thì tính sao đây, câu nói này thật nực cười.

Anh làm như nồi sắt hầm quả cân sẽ bị nguội ý.

Từ Nam Huyên bất mãn, trừng mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh Mã là khách VIP mà còn không gọi được quản lý vào đây.” Đúng ăn bám nhà anh có thể gọi vào được ư? loại người không biết thân biết phận.”

Ngay lập tức, Từ Nam Huyên đã bị vả mặt. thật là

Quản lý Yến Thanh vội vàng chạy tới, cúi rạp người xuống chào Diệp Huyền Tân: “Ngài Diệp, ngài tìm tôi

Từ Nam Huyên và Từ Lam Khiết toàn thân run sợ, hai người đứng như trời trồng.

Người này… thực sự có thể gọi quản lý vào đây.

Thậm chí người ta còn cúi người xuống chào anh. Chết tiệt, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy? Chắc chắn bọn họ đã nhận nhầm khách bao nhà hàng hôm nay rồi.

Diệp Huyền Tân cười mỉm: “Quản lý, tôi muốn đóng góp một số nhận xét về bữa ăn ngày hôm Vị quản lý kia ngay lập tức đáp: “Ngài Diệp cứ nói, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ cải thiện chất

Diệp Huyền “Nồi sắt hầm quả chưa hầm kĩ mà đã đem lên rồi, đây chẳng phải là phá hỏng món ăn đặc trưng của nhà hàng sao?”

Vị quản lý vội vàng xin lỗi: “Thật xin lỗi ngài Diệp, lúc trước ngài chưa nói với tôi món ăn này cần hầm chín mấy phần, cho nên tôi đã tùy ý nấu chín bảy phần.”

Phụt!

Từ Lam Khiết lại một lần nữa phá lên cười.

Nồi sắt hầm quả cân hầm chín bảy phần… Sao cô ta không lên trời luôn đi!

Lần này Thiếu Mã Gia phát điên lên thật rồi. sỉ nhục, vô cùng nhục nhã, anh ta vậy mà lại bị đám nhân viên si nhục!

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!

Nếu theo như tính tình của anh ta trước đây, anh ta đã sớm ra tay rồi.

Nhưng lúc này bên cạnh anh ta là hai mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần, để giữ phong thái của một quý ông, anh ta đã phải kìm nén cơn tức giận. “Đi, gọi ông chủ của các người ra đây, tôi muốn mua lại nhà hàng này”

Sau đó, anh ta nhìn Từ Nam Huyên đầy trìu mến: “Nam

Huyên, thật xin lỗi em, lần đầu chúng ta đi ăn với nhau mà để cho em có một trải nghiệm ăn uống tệ như này” “Chẳng qua sau này sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Anh sẽ mua lại nhà hàng này tặng cho em, sau này ngày nào chúng ta cũng sẽ đến đây ăn nhé, được không?” “Hả?” Từ Nam Huyên được sủng ái như vậy mà cảm thấy lo

Mua lại nhà hàng Michelin này ít nhất cũng phải mấy chục sợ. nghìn tỷ anh ta nói tặng là tặng, bản thân cô sao có thể dễ dàng nhận được. Cô vội xua tay: “Anh Mã, không được đầu, món quà này đắt tiền quá, em không thể nhận được.”

Thiếu Mã Gia đáp: “Nam Huyên à, cái nhà hàng này chỉ là một hạt cát đổi với anh mà thôi.” “Anh còn nghĩ rằng nhà hàng này không xứng với em đấy.” “Chỉ cần em thích, thậm chí anh có thể mua cả thành phố Tân Hải này tặng cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.