Thăng bám váy đàn bà phải có chút bộ dáng của bám váy đàn bà chứ, anh nhìn anh của hiện tại xem, nào có chút bộ dáng của thẳng bám váy đàn bà đâu!
Thật không hợp lý!
Tâm trạng của Thiếu Mã Gia lúc này quả thực còn khó chịu hơn cả ăn shit!
Rõ ràng là tiệc đón gió tẩy trần cho ông đây, mà bây giờ ngọn gió đã hoàn toàn bị Diệp Huyền Tân cướp con mẹ nó mất rồi còn đâu!
Bây giờ anh ta đang cực kỳ nghỉ ngờ chuyện Từ Nam Huyên nói Diệp Huyền Tân là “thăng bám váy đàn bà”, rốt cuộc có phải là đang chơi mình hay không?
Đối mặt với hành động khom người cúi đầu của chủ tịch Hàn, Diệp Huyền Tân thản nhiên chấp nhận, anh chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, và nói: “Ngồi đi, có chuyện này tôi muốn nói với ông”
*Ồ, được, được” Chủ tịch Hàn lập tức ngồi ở bên cạnh một cách nghe lời.
Diệp Huyền Tân nói: “Lam Khiết, không phải em có lời muốn nói với chủ tịch Hàn sao?”
“Hả?” Lúc này, cô mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng cung kính thưa: “Thưa chủ tịch Hàn, tôi xin tự giới thiệu về mình một chút, tôi là chủ tịch tập đoàn Diệp Linh, Từ Lam Khiết. Gần đây tập đoàn của tôi đang chuẩn bị ra nhập thị trường, nhưng có một thủ tục bị kẹt ở chỗ của ngài đã mấy ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức. Tôi muốn hỏi ngài một chút, có phải thủ tục đó có chỗ nào không hợp lệ không ạ?
Làm phiền ngài cứ nói, tôi sẽ sửa lại ngay”
Chủ tịch Hàn đáp: “Cô nói là đơn xin ra nhập thị trường của tập đoàn Diệp Linh đúng không, tôi đã phê duyệt thông qua rồi, hơn nữa ba ngày trước đích thân tôi đã đưa tới cho các người rồi mà”
“Hả?” Từ Lam Khiết lại kinh ngạc: “Ngài tự mình đi gửi vào ba ngày trước sao? Sao… sao tôi lại không biết?”
Chủ tịch Hàn vội đáp: “Ồ, hôm đó cô không có ở công ty, vừa hay tôi gặp trợ lý Trình Hạ Vũ của cô, tôi đã giao lại đơn xin ra nhập thị trường cho cô ta rồi”
Từ Lam Khiết nói: “Cá Nhỏ cũng chưa từng nói chuyện này với tôi. Bây giờ tôi sẽ gọi điện hỏi cô ấy”
Cô lập tức nhấn số điện thoại của Trình Hạ Vũ: “Cá Nhỏ, chị hỏi em, có phải đơn xin gia nhập thị trường của chúng ta đã gửi về rồi hay không?”
Trình Hạ Vũ đáp: “Không có mà, còn nữa, người ta đâu có gửi đến, phải đợi tự mình đi lấy à”
Từ Lam Khiết nhắc nhở: “Em cẩn thận nghĩ kỹ cho chị, liệu có phải ba ngày trước có người giao đồ cho em rồi hay không?”
Trình Hạ Vũ đột nhiên hiểu ra, đáp: “Chị, chị đang nói đến ông già lừa đảo đó đúng không? Ba ngày trước quả thực có nhân viên chuyển phát nhanh tới gửi một bưu kiện, nói là đơn xin ra nhập thị trường của chúng ta đã được phê duyệt thông qua nên gửi lại. Em nói cho chị biết, tên nhân viên chuyển phát nhanh đó chính là một lão già lừa đảo, vậy mà lại nói ông ta là chủ tịch thành phố, còn muốn số điện thoại của chị nữa cơ. Em đoán lão già lừa đảo đó đã nhìn trúng chị, mới viết thư tình cho chị, còn muốn số điện thoại của chị rồi chuẩn bị quấy rầy chị. Đương nhiên, cô em gái tỉnh quái của chị là em sẽ không cho ông ta số điện thoại của chị đâu.”
Mặt của Từ Lam Khiết xanh mét, thấp giọng trách mắng: “Em… con ranh chết tiệt nhà em, em làm hỏng việc lớn của chị rồi. Em để đơn xin đó ở đâu rồi, mau tìm ngay cho chị”
Trình Hạ Vũ đáp: “Ném vào thùng rác rồi còn đâu, chị, sao chị lại.”
Từ Lam Khiết tức giận quát: “Câm mồm, đi tìm ngay”
Trình Hạ Vũ cũng ý thức được sự việc.
không thích hợp nên vội vàng đi tìm trong thùng rác. Không lâu sau, cô ấy cũng tìm ra.
“Chị, chị rất để ý lá thư tình này sao? Em nói chị nghe, chị không thể làm chuyện có lỗi với anh rể…”
Lúc này, Từ Lam Khiết thật sự không biết nên nói gì mới phải: “Em thật sự khiến chị tức chết mất, em mở ra nhìn xem đó là thư tình sao?”
Trình Hạ Vũ mở ra nhìn, lập tức sụp đổ: “Ối, chị ơi, đây thật sự là đơn xin ra nhập thị trường của chúng ta này! Nói cách khác, lão già lừa đảo đó… thật sự là chủ tịch thành phố sao… Chị ơi, em xong rồi, bây giờ em có cần chạy trốn không?”