Chiến Thần Phong Vân

Chương 626: Lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử



Thiếu Mã Gia nho nhã lễ độ, lại lịch sự, không giống loại tiểu nhân nhân lúc người †a suy yếu mà tấn công.

€ô cười xin lỗi, bảo: “Các vị, xin lỗi không tiếp chuyện được, công ty tôi còn có việc bận, nên phải trở về trước. Huyền Tân, chúng ta đi thôi Cô kéo tay Diệp Huyền Tân đi ra ngoài Diệp Huyền Tân thì lại liên tục thở dài.

Từ Nam Huyên không những trúng cổ trong cơ thể, mà ngay cả suy nghĩ cũng trúng độc luôn rồi: Cô ta đã bị Thiếu Mã Gia tẩy não không nhẹ. Mong rằng sẽ không đến mức độ không có thuốc nào có thể chữa trị được.

Diệp Huyền Tân vừa đi, hiện trường lại sôi động và náo nhiệt hẳn lên, mọi người ăn uống linh đình, và trò chuyện vui vẻ.

Từ Nam Huyên thì vẫn luôn giữ im lặng Lúc này, gương mặt của cô đỏ hồng, cảm thấy tức ngực khó thở, tim đập loạn nhịp, cả người khô nóng, có một loại cảm xúc lạ thường khiết cô cảm thấy rất khó chịu.

Thiếu Mã Gia hưng phấn không chịu được: Rõ ràng là cồn đã kích thích cổ trùng trong cơ thể của Từ Nam Huyên rồi, Dâm Tình cổ đã phát tác. Cơ hội của mình tới rồi.

Anh ta cười bảo: “Cảm ơn các vị đã tới tham gia buổi tiệc của tôi, tôi vô cùng biết ơn.

Bây giờ thời gian đã không còn sớm, tôi không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, mọi người hãy mau trở về đi. Bảy ngày sau, tại buổi lễ khai trương công ty tôi, chúng ta sẽ lại mặc sức uống rượu một bữa với sĩ quan Trấn Huy”

Mọi người cười ha ha và rời đi, trước khi đi còn không quên dặn Thiếu Mã Gia nhất định phải mời được sĩ quan Trấn Huy tới tham gia lễ khai trương.

Khi đám người đi sạch rồi, anh ta mới nói với Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, em uống say rồi, anh đỡ em tới phòng nghỉ nhé”

Từ Nam Huyên đáp với vẻ mặt khó xử: “Anh Mã, cảm ơn sự chiêu đãi của anh ngày hôm nay. Nhưng… em không thể ở lại được, công ty em còn rất nhiều việc”

Thiếu Mã Gia lại nói: “Nam Huyên, em đã uống say rồi, không tiện lái xe đâu”

Cô đáp: “Không sao, em có thể gọi người lái tha Thiếu Mã Gia lập tức có chút mất hứng: “Nam Huyên, em sẽ không tin lời nói của tên Diệp Huyền Tân đó thật mà lo lắng về anh đấy chứ. Em yên tâm, anh chỉ đưa em vào phòng rồi đi ngay, tuyệt đối sẽ không đụng vào nửa dưới của em”

Nhìn thấy anh ta tức giận, Từ Nam Huyên có chút hoang mang, cô cũng nhận ra bây giờ từ chối ý tốt của anh ta thì có hơi quá đáng.

Cuối cùng cô đành phải cản răng, đáp: “Vậy…được”

Thiếu Mã Gia cười, đỡ Từ Nam Huyên “say” đến mức không đứng vững đi đến căn phòng. Vào trong phòng, Từ Nam Huyên cố gắng duy trì một chút ý thức cuối cùng mà nói với Thiếu Mã Gia: “Anh Mã, anh đi trước đi, em nghỉ ngơi một lát là ổn thôi”

Thiếu Mã Gia cười một cách ý vị sâu xa, đi ra đóng “sầm” cửa lại, rồi khóa trái.

Anh ta không hề rời đi.

Cùng với một tiếng động lớn vang lên, trái tim của Từ Nam Huyên cũng đập “thịch” một cái.

Bây giờ ý thức của cô càng lúc càng mơ hồ, tất cả đều dựa vào cơn đau từ việc cắn đầu lưỡi để duy trì lý trí.

Nếu Thiếu Mã Gia còn không đi nữa, vậy cô lo mình sẽ không thể khống chế được được mà ngất xỉu.

Cô cẩn thận hỏi: “Anh Mã, sao… sao anh không đi đi?”

“Đi?” Thiếu Mã Gia cười nghiền ngẫm, ngồi đối diện với Từ Nam Huyên: “Nam Huyên, lúc trước tôi đã giúp cô giải quyết không ít khó khăn, lẽ nào cô không nên lấy thân báo đáp sao?”

Gương mặt của cô lập tức đỏ hơn: “Anh Mã, anh… anh đang nói gì thế? Hai chúng ta mới chỉ biết nhau một ngày, sao có thế chứ..

Anh mau đi nhanh chút đi, ít nhất cũng phải đợi qua lại một khoảng thời gian nữa mới được.”

Nói xong, cô định đẩy anh ta ra ngoài.

Thiếu Mã Gia nhíu mày, thầm nghĩ ý chí của cô ả này vẫn còn rất mạnh, vậy mà lại có thể thắng được Dâm Tình cổ. Nếu là phụ nữ bình thường, thì lúc này đã sớm khóc lóc cầu xin được lên giường với anh ta rồi. Nhưng, càng không có được thì anh ta lại càng muốn chinh phục.

Anh ta đẩy ngã cô lên giường, cười bảo: “Ha ha, cô đã khơi gợi dục vọng của ông đây, nếu không chịu trách nhiệm thì làm sao mà được? Hôm nay tôi nhất định phải có được cô”

Nói xong, anh ta duỗi tay bắt lấy cô.

Từ Nam Huyên kinh hãi, đẩy anh ta ra theo bản năng: “Không được đụng vào tôi… anh… anh ra ngoài ngay”

“Bốp!” Không ngờ Thiếu Mã Gia lại vả cho cô một phát mà không hề do dự chút nào: “Con điếm thối tha, đồ tiện nhân, con mẹ nó đừng giả bộ trong trắng nữa. Bây giờ phía dưới cô đã ướt cả rồi chứ gì, ha ha, để ông đây nhìn xem, có phải quần đã ướt hết rồi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.