”A, thật sao?” Ninh Tài Thân tiếc nuối nói “Ông Minh, tại sao trước đây không có nhắc nhở cụ thể? Tôi tưởng ông chủ yếu nhắm vào.
Tập đoàn Diệp Linh”
“Nếu không thì như thế này, ông Minh, ông cho tôi thêm hai tỷ nhân dân tệ nữa, tôi sẽ nhờ ông chủ đích thân ra mặt, hối lộ các ông lớn kia, đảm bảo Diệp Huyền Tân sẽ chết không toàn thây”
“Lại muốn tiền!” Ông Minh tức giận.
Ninh Tài Thân tiếp tục: “Ông Minh, ông nên đưa ra quyết định càng sớm càng tốt, chúng ta không có nhiều thời gian.”
Triệu Bất Độ vàng cầu xin: “Ba nuôi, đừng quan tâm chúng ta tiêu bao nhiêu tiền, ái tên Diệp Huyền Tân kia nhất định phải “Chỉ là… cái việc cha hứa với đó…”
Triệu Công Minh liếc nhìn Triệu Bất Độ, cuối cùng cắn răng: “Được, tôi sẽ lập tức sai người chuyển tiền.”
Ninh Tài Thân: “Được. Nửa tiếng sau, ông cứ chờ nhặt xác Diệp Huyền Tần và Từ Lam Khiết”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Công Minh đứng dậy đi ra ngoài: “Bất Độ, đi, đi theo tôi đến tập Tập đoàn Diệp Linh”
“Tôi muốn tận mắt chứng kiến cái chết của Diệp Huyền Tân và Từ Lam Khiết”
*Đi đi đi” Triệu Bất Độ vội vàng nằm lấy cánh tay của Triệu Công Minh: “Ba nuôi, ba đối với con thật tốt”
Hai mươi phút sau, cả hai người đã đến Tập đoàn Diệp Linh.
Lúc này, chỉ còn mười phút nữa là hết hạn “nửa tiếng” Ninh Tài Thân nói.
Trong văn phòng chủ tịch, Từ Lam Khiết đang than thở với Diệp Huyền Tân và Trình Hạ Vũ: “Hiện tại ở công ty bận rộn như thế này, sao hai người còn chạy lung tung thế hả?”
*À đúng rồi, Cá Nhỏ chị bảo em liên hệ với ngài Paul Ventures, em đã liên hệ chưa?”
Trình Hạ Vũ vội nói: “Đã liên hệ. Paul ‘Ventures nói ông ấy nhập sai tài khoản nên chuyển nhầm khoản tiền cho chúng ta”
“Nhưng họ lười rút lại, nói rằng thủ tục quá rườm rà, xem như đầu tư vào chúng ta”.
Từ Lam Khiết trầm ngâm gật đầu: “Không hổ là tập đoàn nổi tiếng thế giới, một tỷ rưỡi nhân dân tệ cũng không thèm để ý”
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đá ra.
Triệu Công Minh và Triệu Bất Độ cười ha hả bước vào, vô cùng tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống “Cô Lam Khiết, cô vẫn mạnh khỏe chứ?”
Triệu Bất Độ vô cùng hả hê.
Từ Lam Khiết hờ hững nói: “Ai cho hai người vào đây, đi ra ngoài.”
Triệu Công Minh: “Ôi chao, thân là chủ tịch công ty thế mà lại không biết tôn trọng người khác, bị phá sản là đáng đời”
“Bất Độ, bọn họ còn bao nhiêu thời gian?”
Triệu Bất Độ: “Chỉ còn năm phút nữa thôi.”
Triệu Công Minh: “Vậy thì chúng ta hãy kiên nhẫn đợi thêm năm phút nữa.”
Từ Lam Khiết nghe thế liền mơ hồ: “Ý ông là gì?”
ống đạn dược là mặt hàng bị luật pháp Việt Nam cấm tàng trữ và buôn bán, chúng tôi sẽ không bao giờ giảm vào bãi mìn này, ông không được phép ngậm máu phun người.”
Triệu Công Minh: “Thật không? Năm phút nữa cô sẽ được thông báo.”
Từ Lam Khiết muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Huyền Tần ngăn lại: “Lam Khiết, đừng để ý đến bọn họ, hai người này đều mất trí cả Diệp Huyền Tân: “Ngoan, nghe lời Triệu Bất Độ tức giận mắng: “Rác rưởi, chết đến nơi rồi còn rải thức ăn cho chó, cũng không biết tự hiểu lấy mình”
Diệp Huyền Tân cười khẩy nhìn Triệu Bất Độ: “Da mặt người nào đó có phải bị ngứa không?
Trong lòng Triệu Bất Độ mặc dù rất tức giận nhưng anh ta lại không dám nói gì…
Gương mặt anh ta đến bây giờ vẫn còn đau.
Năm phút trôi qua trong nháy mắt.
Diệp Huyền Tân khiêu khích nói: “Hai người, đã năm phút trôi qua, sao vẫn chưa có động tĩnh gì thế?”
“Nếu không giải thích được, những lời vừa rồi của các người xem ra đều là láo toét.”
Triệu Bất Độ và Triệu Công Minh đồng thời nhíu mày.
Đúng thế, thời gian đã hết, sao vẫn chưa có động tĩnh gì?