Từ Huy Hoàng luống cuống tay chân móc ra chìa khóa xe, rồi mở cửa xe. Lý Khả Diệu đem tiền bỏ vào trong xe, rồi khóa kỹ cửa xe một lần nữa, lúc này mới yên tâm hơn.
Bà trách móc Diệp Huyền Tần: “Con đó, cái tật hay quên phải thay đổi đi.”
“35 tỷ là một đống tiền lớn vậy mà con cũng có thể đánh rơi, đúng là cẩu thả.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Mẹ, lần sau con sẽ chú ý.”
Nhìn lại đám hàng xóm kia, từng người từng người, mặt ai cùng ngốc trệ hết ca ra…
35 tỷ, một đống tiền lớn như vậy, bọn họ có tích góp cả đời cũng không được một phần mười. Nhưng người ta lại “không cẩn thận” để quên tiền ở trong nhà hàng. Bây giờ còn cầm 35 tỷ đi mua xe…
Sự vô ý thể hiện sự giàu có này thật khiến người ta run rẩy. Nhà mời mà chị Vân mới mua cũng chỉ gần hai tỷ, so sánh với người ta thì căn nhà đó thật chẳng là gì.
Chị Vân và Lê Việt sớm đã không còn đất dung thân, chỉ hận bản thân không thể biến thành vô hình.
Đám người đó còn chưa hồi phục được tinh thần, lại có một tên bụng bia chen lấn đi vào nói: “Anh Tần, thì ra là anh sống ở đây.”
Tên bụng bia kia chính là ông chủ của công ty Polk.
Một câu nói của Diệp Huyền Tần cũng sẽ khiến cho công ty hắn phá sản, sao hắn có thể cam tâm.
Lần này hắn tới, chính là muốn đưa cho Diệp Huyền Tần một số tiền, mong anh tha cho công ty của mình.