Bây giờ xem ra là bọn họ đã ngu dại Diệp Huyền Tân người ta rõ ràng đã cứu bọn họ một mạng.
Lý Nhất Minh tức ‘Đem tên này đi cho tôi, trừng trị nghiêm khắc. Còn nữa, để lại một người lấy lời khai cho hàng.
xóm rồi thu thập chứng cứ. Bất kỳ rủi ro điều trị nào cũng không được phép bỏ qua: Người của anh ta lập tức nghe theo.
mệnh lệnh làm việc. Chờ sắp xếp xong xuôi, lúc này Lý Nhất Minh mới kính cẩn lễ phép nói với Diệp Huyền Tân: “Anh Tân, cảm ơn ngài đã diệt trừ một con sâu làm rầu nồi canh của thầy thuốc Đông Y. Tôi thay mặt toàn thể đồng nghiệp bác sĩ Đông Y kính chào ngài”
Diệp Huyền Tân gật đầu, sau đó nói với Độc Lang: “Độc Lang, cậu có gì muốn nói với Lý Nhất Minh không?”
Độc Lang bỗng tỉnh ngộ, nói: “Nào, thiếu chút nữa quên chuyện chính rồi”
“Bố vợ… Bác trai bị gan trướng nước, làm phiền anh chữa trị cho ông ấy”
Lý Nhất Minh nhìn bố Ngô nằm trên giường bệnh, nói: “Rất xin lỗi, là tôi không quản lý tốt đội ngũ bác sĩ Đông Y, hại ông chịu đựng những đau đớn không thể giải thích được. Hiệp hội Đông Y chúng tôi †oàn quyền chịu trách nhiệm về bệnh của ông cùng với tất cả người bệnh có mặt đã bị Lương Minh Thu gây hại!”
Cái gì! Hiệp hội Đông Y, thậm chí Lý Nhất Minh cũng muốn đích thân chữa bệnh cho bọn họ! Đây là cơ hội ngàn vàng khó cầu.
Người người hớn hở ra mặt, khó nén sự phấn khởi. Có người bỗng nhiên hô lên: “Đây đều là ông Ngô đấu tranh cho chúng ta, chúng ta nhất định phải cảm ơn cả nhà ông Ngô cho đàng hoàng”
Mọi người lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng vây quanh ông Ngô, tâng bốc nịnh bợ.
“Ông Ngô, ông đã làm một chuyện tốt cho chúng tôi, công lao cao hơn người”
“Nếu không phải là ông, cả đời này của chúng tôi có thể đều không có dịp để hiệp hội Đông Y, thậm chí là anh Minh ra tay chữa bệnh”
“Ông Ngô tuyệt vời. Phố Bát Đại chúng †a có ông thật là vinh hạnh”
Cả nhà ông lão Ngô trong một lúc được nhiều người yêu thương thì vừa mừng vừa lo. Trước kia bọn họ đã toàn bị hàng xóm xem thường, sớm đã nghe.
những từ hung tàn thành quen rồi. Bây giờ đột nhiên được bọn họ tâng bốc nịnh hót, làm sao mà bọn họ quen được. Cả nhà Ngô Ngọc Tâm nhìn Diệp Huyền Tân và Độc Lang với sự cảm kích. Bọn họ biết, tất cả công lao đều là của hai người.
Lý Nhất Minh nói: “Điều kiện chữa trị ở đây quá kém, làm nghề chữa bệnh ở đây sợ là sẽ xảy ra bất trắc”
“Thế này đi, tôi sẽ cử xe đón mọi người đến hiệp hội Đông Y”
Mọi người vui mừng: “Cảm ơn ông Minh”
“Cảm ơn ông Ngô”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, mọi người sắp rời đi lại không ngờ lúc này ngoài cửa lại có một đám người xông vào. Đám người này mặc đồ sọc quân đội, trang bị đầy đủ, từng người cao lớn, uy vũ siêu phàm. Người dẫn đầu lại là người nổi bật nhất trong đám người. Khí chất hiếu thắng của bọn họ hơn Lý Nhất Minh họ gấp mấy lần.
Đám người không kiềm được lùi lại hai bước, tách ra một đường lớn. Những người này là binh lính, mà còn chắc chắn không phải là binh lính thông thường. Bọn họ tới đây làm gì?
Người dẫn đầu đội này chính là Tướng quân “Tham Lang” của thành phố. Tham Lang nhìn Diệp Huyền Tân, hai mắt nóng rực, kích động đi tới anh. Diệp Huyền Tân không muốn để lộ tin tức “chỉ huy Diệp ở Thủ Đô” để tránh quân địch xâm phạm biên giới. Thế là anh vội vàng đưa mắt ra hiệu với Tham Lang, bảo cậu ta đừng nhận mặt nhau với bản thân anh. Tham Lang hiểu ý đã thay đổi hướng đi, đi đến bên cạnh ông Ngô. Bắp thịt cả người ông Ngô tức khắc căng thẳng, hồi hộp đến nghẹt thở.
Tham Lang hỏi ông Ngô: “Cho hỏi ông có phải là người nhà của Ngô Nhất Trí không?”
Ông Ngô gật đầu thấp thỏm: “Ừ, là tôi”
Tham Lang hô to một tiếng: “Kính chào!”
Cậu ta cùng với các chiến sĩ sau lưng đồng loạt đứng nghiêm kính chào. Động tác đều nhịp, trôi chảy tự nhiên, khí thế mạnh mẽ. Ông Ngô bị dọa đến toàn thân run rẩy.