Tuy nhiên, trưởng khu Lưu đã nhận ra được của chủ nhân của chiếc xe này có điểm kỳ lạ.
Ông ta kiên định nói: “Cậu Chung, cậu hãy chứng minh cho cậu ta thấy, để tránh cậu ta nói năng linh tinh sau lưng tôi, nói tôi làm sai”
Trưởng khu Lưu cũng đã lên tiếng, Chung Chí Minh không dám làm trái lời.
Anh ta nghiến răng: “Được”
Anh ta bước đến chiếc xe Honggi, lúc ệ ở ghế lái.
Anh ta mừng rỡ, vội vàng bước đến ghế phụ, mở cửa ngồi vào.
Anh ta móc ra mấy trăm nghìn, đưa cho người lái xe nói: “Người anh em, phối hợp với tôi một chút, chút nữa anh cứ nói đây là xe của tôi”
Đến gần mới phát hiện ra có người “Sau khi chuyện này thành công, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh bấy nhiêu.”
Tham Lang cười híp mắt, giơ nằm đấm lên: “Anh nhìn xem đây là cái gì?”
Chung Chí Minh không hiểu chuyện gì: “Tay”
Tham Lang lắc lắc đầu: “Sai rồi, đây là nắm đấm thép”
Bụp!
Một cú đấm của Tham Lang đã khiến Chung Chí Minh bay ra khỏi xe Đám người nhà họ Ngô xôn xao, chiếc xe này không phải của Chung Chí Minh.
Như vậy không xong rồi, trưởng khu Lưu có còn nể mặt Chung Chí Minh không?
Quả nhiên, sắc mặt của trưởng khu Lưu tối sầm lại.
Ôi mẹ ơi, đây không phải xe của Chung Chí Minh, anh ta chỉ là một cậu ấm sang chảnh bất tài vô dụng mà thôi.
Vừa rồi ông ta lại còn tìm mọi cách nịnh bợ một tên bất tài ăn chơi trác táng, nghĩ đến là thấy buồn nôn.
Nhưng chiếc xe này không phải là của Chung Chí Minh thì là của ai?
Chẳng l Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền Tân Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, một người nuôi chó làm sao có thể mua được một chiếc xe Buza L5.
Diệp Huyền Tân khẽ mỉm cười, nhìn Ngô Ngọc Tâm nói: “Ngọc Tâm, từ đường của nhà họ Ngô ở đâu vậy?”
Ngô Ngọc Tâm nói: “Ở trong nhà thờ tổ của nhà họ Ngô, cách đây hai ki lô mét”
Diệp Huyền Tân: “Lên xe đi, anh đưa em qua đó”
Nói rồi, Diệp Huyền Tân mở cửa sau của chiếc xe Hongdi Mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Chiếc xe này thực sự là của Diệp Huyền Tân sao?
Chuyện này… không thể nào.
Anh chắc không giống như Chung Chí Minh, sĩ diện giả vờ giả vịt đâu nhỉ.
Ngô Ngọc Tâm mà đi vào thì chắc chắn cũng sẽ bị người ta đánh đuổi ra ngoài Diệp Huyền Tân thúc giục, Ngô Ngọc Tâm liền bất chấp chui vào trong.
Nhưng Ngô Ngọc Tâm không hề bị đuổi ra ngoài.
Diệp Huyền Tân lại nhìn về phía bố mẹ Ngô nói: “Bác trai, bác gái, đi thôi Ầy, được, được!
Lúc này bố mẹ Ngô mới khôi phục lại tỉnh thần, lập tức lên xe rời đi.
Khung cảnh im lặng như tờ, một cơn gió thổi qua lại làm không khí càng thêm ngượng ngùng.
Chuyện gì thế này!
Chiếc xe Buza L5 đó thực sự là của Diệp Huyền Tần!
Anh không phải là binh lính nuôi chó sao?
Đúng là ngu ngốc.
Nét mặt trưởng khu Lưu cũng tái đi vì kinh ngạc.
Vừa rồi ông ta thực sự ngu ngốc đến hết thuốc chữa.
Ông ta có thể nhận ra được, giữa Diệp Huyền Tân và Chung Chí Minh có sự thù địch, ông ta lại đi nịnh bợ kẻ thù của chủ nhân của chiếc xe Honggi, lại còn lạnh nhạt với chủ nhân của chiếc xe.
Nếu anh vì chuyện này mà trách cứ ông 1a, thì ông ta sẽ không giữ được vị trí của mình.
Cũng may vừa rồi ông ta không làm chuyện này đến cùng, có lẽ vẫn có cơ hội bù đắp.
Ông ta tức giận trừng mắt lên nhìn Chung Chí Minh: “Đồ khốn khiếp, vừa rễ dám bịa chuyện có người nhà làm quân nhân, là chủ nhân của chiếc xe Honggi, cậu có tội”
“Tôi sẽ cho người đến điều tra cậu.”
“Ngoài ra, những thủ tục của nhà họ Ngô vốn dĩ không hợp lệ, hủy bỏ tất cả”
Nói rồi, ông ta chuẩn bị lên xe rời đi Người nhà họ Ngô sụp đổ, vội vã khổ sở van xin trưởng khu Lưu, nhưng trưởng khu Lưu từ chối một cách tuyệt tình rồi rời đi.
Người nhà họ Ngô đều phẫn nộ trừng mắt nhìn Chung Chí Minh, mẹ kiếp, đều tại cái tên đáng chết này tới làm loạn Vốn dĩ anh ta không thừa nhận chiếc xe Honggdi là của anh ta thì bọn họ cũng sẽ không đắc tội với trưởng khu Lưu, thủ tục vẫn có khả năng được phê duyệt. Nhưng bây giờ, bởi vì Chung Chí Minh mà bọn họ thật sự đã đắc tội với trưởng khu Lưu rồi, không còn cơ hội nào nữa rồi.
Nhưng, cho cho dù Chung Chí Minh có làm hỏng việc thì sao chứ?
Người ta vẫn là cậu Chung, là người mà bọn họ không thể động vào được.
Người nhà họ Ngô tức giận mà không dám nói gì.
Chung Chí Minh bị mất mặt, trong lòng càng căm hận Diệp Huyền Tân hơn.
Anh ta nghiến răng nói: “Hừ, tên họ Diệp, ông đây không tin chiếc xe Honggi đó là của mày”
“Theo tôi thấy, rõ ràng là anh ta lén lút lái xe ra ngoài”