Thần Tham Lang nói: “Cái ổ sơn phỉ này tồn tại trên trăm năm rồi, vốn thâm căn cố đế, đã sớm hòa làm một thể với sinh thái địa phương.”
“Nếu mạnh mẽ diệt trừ, thì sẽ dây dưa quá nhiều, gây hại còn lớn hơn”
ồ.
Diệp Huyền Tân nhìn Tứ Đại Sơn Thần: “Lúc em tao về thủ đô, là tụi mày ra tay?”
Tứ Đại Sơn Thần nhìn với vẻ coi thường.
“Em anh? Có phải tên phế vật Ngô Nhất Trí kia hay không?”
“Anh đừng có hiểu lầm chúng tôi, chúng tôi không muốn tổn thương em anh thật, chỉ muốn giết chết anh ta.”
“Chỉ là đáng tiếc, sau lại xuất hiện một tên phế vật khác, cứu tên Ngô Nhất Trí kia đi”
Diệp Huyền Tân bén nhạy bắt được một tin tức then chốt: Năm đó có người cứu Sát Lang đi, bảo đảm cho nó một mạng.
Người ân nhân này, anh phải tìm ra.
Thù tất báo, ân cũng tất còn!
Diệp Huyền Tân nói với Tham Lang: làm tổn thương em tôi, vậy hãy loại bỏ.”
“Được” Tham Lang mặt lộ vẻ vẻ tham lam.
Diệp Huyền Tân: “Bọn họ và Bát Đại Kim Cương nhà họ Mục, ai mạnh ai yếu.”
Tham Lang nói: “Tứ Đại Sơn Thần hơi mạnh hơn.”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Độc Lang dùng mười năm giây để giải quyết hết Bát Đại Kim Cương”
“Tôi cho cậu mười sáu giây, giải quyết hết Tứ Đại Sơn TI Tham Lang cười ha ha một tiếng: “Anh, không đến mười sáu giây”
“Cho em mười giây là được! Độc Lang chết cà nát vụn khoai tây có thể nào so với em được”
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nhặt thanh kiếm samurai trang trí lên: “Vẫn chưa được mài sắc, tuy nhiên, để đối phó với bốn tên chó này là đủ rồi”
Đệt!
Tứ Đại Sơn Thần rất tức giận.
Lại nói quyết tâm vậy, còn nói mười giây là tiêu diệt được bọn họ, Đây rõ là không để bọn họ trong mắt.
Trương Kình: “Đệt, đừng nói nhảm nữa, mau ra tay, sau đó đi bệnh viện.”
“Ông đây vào phòng bệnh, anh vào nhà xác”
Tứ Đại Sơn Thần nghe tin lập tức hành động, nhào tới chỗ Tham Lang.
Đăng đẳng sát khí, che trời tránh nắng.
Tham Lang không nhúc nhích, anh chỉ “tham lam” nhìn bốn người.
Cậu ta như con sư tử đang nhìn thức ăn trong đĩa, với ánh mắt thèm thuồng và khát khao.
Chờ bọn họ đánh tới, lúc này Tham Lang mới cúi người, chui qua từ dưới người bọn họ, rồi cậu ta như một trận gió, đi tới phía sau bọn họ.
Không đợi đối phương phản ứng kịp, trường đao trong tay của cậu ta đã “Phập”
một tiếng, đâm thủng “Sơn Thân” thứ nhất ở sau lưng!
Anh ta không ngừng chút nào, vẫn tiếp tục đánh về phía trước.
Đối diện với một vị “Sơn Thần” khác né tránh không kịp, cũng bị trường đao đâm thủng, Trong chớp mắt, hai vị “Sơn Thần” bị đâm như mứt quả.
Mặt khác, hai vị Sơn thần khác thì quá sợ hãi, Lần này gặp phải vấn đề rồi Hiện tại mà lui bước, thì sẽ càng chóng chết.
Thừa dịp Tham Lang tạm thời không rút đao, hai người một trái một phải đánh tới chỗ Tham Lang.
Tham Lang mỉm cười, cậu ta không rút dao mà chém ngang: “Xoẹt” một tiếng chặt đứt hai vòng eo như mứt quả.
Phập bập!
Máu từ ruột ùa ra mãnh liệt.
Trường đao có máu me đầm đìa, chém “Sơn thần” phía bên phải, suýt chút nữa thì chém đứt đối phương.
“Sơn thân” bên trái đã xông lên, dùng tư: thế nắm đấm dời sông lấp biển mà đập thẳng về phía Tham Lang sọ não.
Tham Lang không né không tránh, chỉ đập đầu vào nắm đấm của đối thủ.
Răng rắc!
Tiếng vang lanh lảnh truyền đến, cũng không biết là xương sọ của Tham Lang vỡ tan, hay là cánh tay của sơn thần bị gấy xương, Tham Lang trong cơn giận dữ nói: “Đệt, dám đánh ông đây, ông đây giết chết mày”
Ngay khi nắm được nắm đấm của đối phương, thì cậu ta dùng sức vung.
Sơn thần bay rớt ra ngoài, mà cánh tay của sơn thần lại lưu tại trong tay Tham Lang.
Sự thật đã rõ ràng, vừa rồi là Tham Lang dùng đầu sinh sôi đem quả đấm đối phương đụng bể, Lúc này càng là túm chặt đứt cả cánh tay đối phương.
Giải quyết xong Tứ Đại Sơn Thần, Tham Lang đắc ý nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh, vài giây”