Chiến Thần Phong Vân

Chương 843: Gọi hết người của bác ra đây để tôi mở rộng tâm mắt!



Diệp Huyền Tân nghĩ ngợi một chút, gật đầu: “Vâng”

Bác gái nói: “Chàng trai, cậu nghe tôi khuyên một câu. Đừng chữa bệnh ở chỗ này.”

*Ở đây toàn là thầy dởm hết, biết võ vẽ dăm ba thứ vớ vẩn, thậm chí từng gây chết Diệp Huyền Tân đã hiểu ra rồi.

Đoán không sai thì bác gái này chính là kẻ gây sự trong truyền thuyết.

Trần Hồ Đồ bắt gặp tình cảnh này, tức giận bước ra: “Vương Phượng Hà, bà cút đi cho tôi!”

“Còn dám đặt điều hủy hoại danh dự của tôi thì dù tôi có chết cũng phải kéo bà theo.”

Vương Phượng Hà cười lạnh lùng: “Hừ, cấm người ta nói ra sự thật à”

“Con mẹ nhà bà” Trần Hồ Đồ cũng là người tính tình nóng nảy, ông chửi ầm lên: “Mồm bà toàn cứt”

“Bà thử nói cho ông đây, nhà họ Trương kia bố thí cho bà bao nhiêu tiền, có đáng để bà ngày ngày ngồi ám trước Bách Thảo Đường hay không?”

Diệp Huyền Tân tò mò nói: “Nhà họ Trương? Là một trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô?”

Trần Hồ Đồ gật đầu.

Diệp Huyền Tân bày ra khuôn mặt tươi cười lạnh lùng nhìn Vương Phượng H á gái, gọi hết người của bác ra đây để tôi mở rộng tầm mắt”

Vương Phượng Hà ra vẻ vô t gì vậy? Tôi nghe không hiểu”

Diệp Huyền Tân: “Tôi nói là, thằng nào con nào giống bà nhận tiền của nhà họ Trương xong rồi bị về người khác thì gọi hết ra đây cho tôi: ‘Vương Phượng Hà trợn mắt nhìn Diệp Huyền Tân: “Đồ thần kinh”

Nói rồi định xoay người bỏ đi.

Diệp Huyền Tân cho bà ta một cái bạt tai Cái tát này đánh bay Vương Phượng Hà, bà ta va vào bóng đèn. Cái bóng rung lắc dữ dội rồi rơi xuống dưới, rơi trúng đầu Vương Phượng Hà.

Khóe miệng bà ta rỉ máu, trên đầu máu tươi chảy ròng ròng, nom rất nhếch nhác.

Mắt bà ta tràn đầy tia lửa phẫn nộ: “Thăng khốn, mày dám đánh bà đây. Đúng là tìm đường chết mà”

“Bớ làng nước ơi, bà con đến mà xem này, có người đánh bà già này.

Trần Hồ Đồ ngay lập tức trở nên sốt ruột: “Nhóc con, cậu nóng tính quá”

“Cậu chạy nhanh đi. Bà ta là người nhà họ Trương, chọc không nổi đâu”

Diệp Huyền Tân mim cười nhìn Trần Hồ Đồ: “Trên đời này, người tôi không thể dây vào còn chưa xuất hiện đâu”

Trần Hồ Đồ cười khổ.

Thanh niên muốn bênh vực kẻ yếu là chuyện tốt, nhưng chém gió bốc phét thì không tốt chút nào.

Lúc này đây, mười mấy “người qua đường” vẫn lượn lờ quanh Bách Thảo Đường.

nhao nhao xông lên, bao vây Diệp Huyền Tân “Này này này, ban ngày ban mặt mà dám đánh người. Có còn để pháp luật vào mắt không thế trời đất”

*350 triệu, thiếu một đồng thì đừng hòng rời khỏi đây”

“Hừ, người ta là người nhà họ Trương Khuyên cậu ngoan ngoãn giao tiền ra đây, kẻo nhà họ Trương búng tay cái là cậu đi chầu luôn.”

Diệp Huyền Tân quan sát mười mấy kẻ gây sự này, vẫn giữ nụ cười lạnh lùng: “Nhà họ Trương rốt cuộc ném cho chúng mày bao nhiêu tiền? Đáng để chúng mày đi tìm đường chết như thế”

“Cút” Một tên tóc vàng tức giận mảng một câu: “Mẹ kiếp, mày nói vớ vẩn gì đấy?”

“Nhanh nộp tiền đi, không nhà họ Trương đến xử mày bây giờ”

Diệp Huyền Tân đưa mắt nhìn Tham Lang: “Tham Lang, làm nóng người tí nhỉ”

“Được thôi” Tham Lang từ tốn đeo găng tay trắng lên, nhìn về phía những kẻ gây sự: “Đắc tội rồi: Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Tham Lang đã lao vào đám đông, vung tay đấm thẳng.

Tiếng nằm đấm nện vào da thịt liên tục truyền đến.

Thời gian không đến năm giây, lũ người gây sự mới nấy còn nghênh ngang vênh mặt thì bây giờ ngã nhào ra đất, mặt mũi bầm dập, khắp mặt toàn vết máu.

Tình trạng không khá hơn Vương Phượng Hà là mấy.

Tóc vàng giận dữ hét lên: “Đệch, dám đánh tụi tao. Mày ăn gan hùm mật gấu…”

Tham Lang: “Quỳ xuống! Đừng để tao phải nhắc lại lần thứ hai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.